Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 31: Chương31




Bữa cơm hôm ấy diễn ra trong căn bếp nhỏ quen thuộc, nơi ánh đèn vàng ấm áp soi rõ từng đường nét giản dị của căn nhà.

Trên bàn ăn là những món ăn đơn giản nhưng trọn vẹn tình cảm: bát canh rau cải xanh, đĩa thịt kho mềm thơm, và một chén cá kho tộ vàng ươm.

Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp căn bếp, nhưng không khí lại trầm lặng một cách lạ thường.

Cậu ngồi đối diện với mẹ Vân Kỳ, bàn tay khẽ run khi cầm đôi đũa.

Cậu nhìn chén cơm trắng trước mặt, lòng ngổn ngang trăm mối.

Bà ngồi ở đầu bàn, gắp từng miếng thức ăn một cách chậm rãi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cậu, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa sâu thăm.

"Con ăn đi. Mẹ nấu món cá kho, ngày xưa con thích lắm." Giọng bà nhẹ nhàng, nhưng như chạm vào sâu thẳm trong lòng Lê Sơ.

Cậu gật đầu, cố mỉm cười, nhưng nụ cười ấy gượng gạo đến đau lòng.

Cậu cầm đũa, gắp một miếng cá nhỏ, đưa lên miệng.

Vị mặn ngọt đậm đà, vẫn là hương vị quen thuộc nhưng giờ đây, cảm giác lại khác lạ. Cổ họng cậu nghẹn lại, nuốt cũng không trôi.

Bà nhận ra sự bất thường của cậu, nhưng không vội hỏi.

Bà chỉ im lặng, như đang cho cậu thời gian để thừa nhận tất cả.

Bàn tay bà, dù giữ vẻ bình tĩnh, vẫn hơi run nhẹ khi gắp thêm một miếng thức ăn vào bát của cậu.



"Cá vẫn ngon như ngày xưa, phải không?" Bà khẽ cười, nhưng nụ cười chứa đầy nỗi buồn.

"Mẹ không quên cách con thích ăn đâu, Vân Kỳ."

Lê Sơ ngẩng lên, ánh mắt cậu đong đầy cảm xúc, những từ muốn nói cứ nghẹn lại nơi đầu lưỡi.

Sau một lúc, cậu chỉ có thể đáp: "Dạ... ngon lắm, mẹ."

Câu trả lời đơn giản nhưng khiến bà Lâm khẽ nhắm mắt lại, như để giấu đi giọt nước mắt vừa chực rơi.Giọng bà nghẹn ngào nhưng cố bình tĩnh. "Chỉ cần con về bên mẹ, thế này thôi là đủ rồi."

Trời đã chập tối khi Lê Sơ - bước vào căn biệt thự.

Ánh đèn vàng dịu trong phòng khách soi sáng không gian rộng lớn nhưng lạnh lẽo, khiến từng vật trang trí trong phòng đều cô tịch

Cậu đặt chìa khóa lên bàn, đôi chân như không còn sức lực bước thêm.

Căn nhà trống vắng, tĩnh lặng đến mức tiếng đồng hồ treo tường tích tắc cũng trở nên rõ rệt.

"tích tắc"

tiếng đồng hồ cứ chầm chậm vang lên, khiến tâm cậu rối bời

Dương Sỹ,anh ấy vẫn chưa về sao?



Cậu nhìn lướt qua phòng khách, nơi mọi thứ đều quá hoàn hảo, như một sân khấu được dựng sẵn - nhưng cậu, diễn viên chính, lại cảm thấy lạc lõng trong chính cuộc đời mình.

Cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu ngả ra phía sau, đôi mắt nhắm hờ.

Sự mệt mỏi đè nặng trên vai, không chỉ vì hành trình dài ngày hôm nay, mà còn bởi gánh nặng của những ký ức, những cảm xúc bị đè nén bấy lâu.

Căn biệt thự này là nơi cậu và Dương Sỹ dọn tới ,anh ấy nói về mọi dự định, còn cậu lại ngồi nghe chúng với cương vị " kẻ thứ 3" không hơn không kém ,người ngoài cuộc chơi luôn hiểu rõ hết mọi thứ...

Ánh mắt cậu hé mở, nhìn lên trần nhà.

Những suy nghĩ vụn vỡ hiện lên trong đầu:

Liệu có khi nào Dương Sỹ nhận ra rằng không phải Lê Sơ mà anh ấy yêu? Liệu vai diễn này của mình ,chừng nào mới có thể kết thúc đây.?

Một hơi thở dài khẽ vang lên, hòa vào không gian im lặng.

Cậu đưa tay che mắt, cố gắng dập tắt những suy nghĩ hỗn loạn.

Nỗi đau trong tim cậu, khi nhớ lại quá khứ và đối mặt với thực tại, vẫn âm ỉ như ngọn lửa không thể dập tắt.

Thời gian trôi qua chậm chạp.

Ngoài cửa số, ánh đèn đường mờ ảo, tiếng xe cộ từ xa vọng lại, như nhắc nhở rằng thế giới ngoài kia vẫn đang chuyến động, bất kể cậu có mệt mỏi hay không

Nhưng trong căn biệt thự này, chỉ có mình cậu, ngồi đó, mang theo trái tim nặng trĩu và một câu hỏi không lời đáp.