Lê Sơ ngồi trong phòng khách,trong căn biệt thự sa hoa ấy ,ánh sáng dịu nhẹ từ đèn phòng khách bao phủ không gian, nhưng trong lòng cậu là một cơn bão không thể tắt.
Không biết từ khi nào ,cậu đã ngủ quên mất. Đến khi tỉnh dậy ,Dương Sỹ đã xuất hiện từ nhà bếp, trên tay là hộp bánh ngọt được đóng gói tỉ mỉ.
"Anh mua bánh cho em này. Loại em thích nhất," hắn cười, nụ cười hoàn mỹ như mọi khi.
Nhưng hôm nay, nụ cười ấy khiến Lê Sơ cảm thấy lạnh đến sống lưng.
Cậu nhận lấy hộp bánh, miền cưỡng mở ra.
Hương thơm ngọt ngào xộc vào mũi, và khi miếng bánh đầu tiên chạm vào lưỡi, vị ngọt lan tỏa.
Nhưng cậu chỉ thấy đắng nghét nơi cổ họng, như thể tất cả đang cố bóp nghẹt cậu.
Đôi tay cậu khẽ run, ánh mắt liếc nhìn Dương Sỹ, không giấu được sự sợ hãi.
Hắn nhận ra điều đó. "Em sao vậy? Bệnh à?"
Giọng hắn vang lên, dịu dàng và quan tâm, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cậu lại như đang dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất.
"Không có gì..." Lê Sơ lắc đầu, nuốt khan, cố gượng cười nhưng không thành.
Cậu lùi lại một bước, giữ khoảng cách với hắn. "Em đi tắm trước."
Hắn gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Lê Sơ quay người, bước chân vội vã đi về phía phòng tắm, Dương Sỹ đứng đó, nhìn theo bóng dáng cậu.
Ánh mắt hắn dần đổi, không còn nét dịu dàng ban đầu, mà thay vào đó là sự sắc lạnh đến rợn người.
Cái nhìn ấy, nếu ai chứng kiến, chắc chắn sẽ cảm nhận được luồng khí rét run như dao cắt qua da.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại.
Bên trong, Lê Sơ dựa lưng vào tường, hơi thở dồn dập, cả người run lên không kiểm soát.
Cậu siết chặt bàn tay, cảm giác như lớp da mình vừa bị ánh mắt hắn lướt qua mà đau rát.
"Không phải anh ấy phát giác ra điều gì đó rồi không ,là do mình diễn không đạt sao" Cậu thì thầm, trái tim thắt lại. " hôm nay anh ấy giống như là một người khác.... Nhưng tại sao? Mình làm gì sai à,có chút đáng sợ mà!!!"
Bên ngoài, Dương Sỹ vẫn đứng yên tại chỗ.
Một nụ cười nhạt nở trên môi hắn, đầy vẻ nguy hiểm, như thể hắn vừa nắm rõ trong tay một bí mật lớn.
Với hắn, Lê Sơ không chỉ là người yêu, mà là thứ không ai khác có thể chạm đến.
Và dù cậu có sợ hãi, có run rẩy, hắn sẽ không để bất kỳ ai - hay bất kỳ điều gì - xen vào giữa tình yêu này..!
-==
Sau khi tắm xong, Lê Sơ bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nước mờ ảo vẫn còn bám trên mái tóc cậu, những giọt nước đọng lại lăn dài trên cổ áo.
Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khi đối mặt với Dương Sỹ, nhưng trong lòng vẫn cuồn cuộn sóng.
Hắn ngồi trên ghế sofa, vẻ ngoài nhàn nhã, tay cầm quyển sách nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cậu.
Như một con thú săn mồi đang âm thầm quan sát con mồi của mình, ánh nhìn ấy khiến không khí trong phòng ngột ngạt hơn bao giờ hết.
"Em trông xanh xao quá." Hắn đặt quyển sách xuống, tiến lại gần, từng bước chân đều đặn nhưng nặng nề.
"Tắm xong cũng không thấy khá hơn à?"
Lê Sơ lùi lại theo phản xạ, nhưng cố nặn ra một nụ cười. "Không sao, chỉ là hôm nay hơi mệt thôi. Em đi ngủ trước."
Hắn nhìn cậu chăm chú, đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ của cậu.
Một nụ cười mơ hồ hiện trên môi hắn.
"Vậy để anh đưa em lên phòng."
"Không cần đâu, em tự..." Lê Sơ chưa kịp nói hết, bàn tay hắn đã chạm vào vai cậu.
Cảm giác lạnh lẽo từ cái chạm ấy khiến cậu giật mình, toàn thân cứng đờ.
"Em sợ anh sao?" Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút gì đó không đoán được.
"Không..." Cậu lắc đầu, né tránh ánh mắt của hắn. "Em chỉ... chỉ hơi mệt."
Hắn khẽ cười, nhưng trong tiếng cười ấy lại ẩn chứa sự nguy hiểm. "Mệt? Hay là có điều gì khác em không nói với anh?"
Câu hỏi như một lưỡi dao cắt vào tâm trí cậu.
Lê Sơ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh.
"Không có gì. Em đi ngủ trước."
Hắn buông tay, nhưng ánh mắt sắc lạnh vẫn dõi theo từng bước chân của cậu khi cậu bước lên cầu thang.
Lê Sơ cảm giác như có một con mắt vô hình đang dõi theo cậu mọi lúc mọi nơi, không cho cậu chút không gian nào để thở.
Cánh cửa phòng ngủ khép lại sau lưng cậu.
Lê Sơ ngồi xuống giường, bàn tay siết chặt lấy ga trải giường, lòng tràn ngập bất an.
Cậu biết rõ người đứng bên ngoài cánh cửa không còn là Dương Sỹ mà cậu từng cảm thấy ấm áp hoặc, có lẽ chưa bao giờ là hắn.
Nhưng giờ đây, làm thế nào để thoát khỏi vòng vây của con người nguy hiểm ấy?