Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 35: Chương35




"Em không có lối thoát đâu."

Những lời nói của hắn vang lên ngay bên tai, như một lưỡi dao cắt sâu vào mọi hy vọng cuối cùng trong lòng Lê Sơ.

Cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng, hơi thở dồn dập, mắt đỏ hoe vì hoảng sợ.

Trong tay cậu vẫn nắm chặt con dao rọc giấy.

Dồn hết sức lực, cậu bất ngờ đâm mạnh về phía hắn.

Lưỡi dao cứa vào cánh tay Dương Sỹ, để lại một vệt máu đỏ thẫm.

Nhưng điều khiến cậu lạnh người chính là phản ứng của hắn - hắn không hề đau đớn, cũng không lùi lại.

Hắn chỉ nhìn xuống vết thương, sau đó ngước lên, ánh mắt lạnh băng pha lẫn chút thích thú.

"Em nghĩ thế này có thể làm anh sợ sao?"

Giọng nói của hắn trầm thấp, không giận dữ mà lại mang theo sự chế giễu, như thể cậu chỉ đang làm một việc vô ích.

Bàn tay hắn siết chặt lấy cổ tay cậu, khiến con dao rơi xuống đất với tiếng vang khô khốc.

Hắn kéo cậu lại gần hơn, gương mặt sát đến mức cậu có thể cảm nhận hơi thở lạnh lẽo của hắn. "Đừng làm những trò ngu ngốc nữa, Lê Sơ. Em biết rõ em không thể thoát khỏi anh."

"Buông tôi ra!" Lê Sơ hét lên, giọng run rẩy nhưng vẫn đầy quyết tâm.

Cậu cố vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn quá mạnh.

Hắn giữ cậu trong tay, như một con thú săn mồi đang vờn con mồi trước khi kết liểu.

Đúng lúc ấy, một âm thanh bất ngờ vang lên - tiếng còi xe từ xa.

Đèn pha mạnh mẽ của một chiếc xe hơi rọi thẳng vào hai người, xé toạc màn đêm u ám.

Ánh sáng ấy khiến cả Dương Sỹ và Lê Sơ khựng lại trong giây lát.

Chiếc xe dừng ngay trước cổng, và từ trong xe, một người đàn ông bước xuống. Đó là Đường Nghiêm, dáng người cao lớn, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén đầy sự lo lắng.



Hắn cau mày ,đối thủ không biết lượng sức lại tới " Đường Nghiêm?"

" Anh có ý gì ,tới biệt thự tôi vào đêm khuya thế này ?"

Anh ta thản nhiên đút tay vào túi quần bước lại gần " Xem ra ảnh đế Hoàng thích chơi với dao,còn thích chơi

Hoang Yen nนa "

"Hừ ,liên quan gì đến anh"

" Khẩu khí lớn đấy"

" Tôi chỉ muốn hỏi ,anh có nhã hứng muốn đóng phim không.Nghe nói bộ phim anh đóng vai phụ sắp đóng máy rồi ,hứng thú vai chính học đường không ,thể loại đam mỹ"

" có thể chơi chút ' tình thú' với chim hoàng yến của anh ?"

Hắn cười ngạo nghễ " Ha...xem ra anh hiểu rõ tôi quá nhỉ.Chuyện này tính sau ,giờ đừng làm phiền nhã hứng của

toi nนa..!"

Anh ta cười khẽ" Được ,không kỳ đà cản mũi nữa.Anh cứ suy nghĩ đi,thực sự không gấp "

Khi người đàn ông đó quay đi,cậu biết tia hy vọng trong mắt cậu đã vụt tắt.Cứ thế cậu bị hắn lôi vào nhà.

Đến giờ cậu mới biết sợ hãi người đàn ông này có là quá muộn ,cậu nên hiểu đùa với lửa sẽ có ngày phỏng tay...!

Lê Sơ cảm thấy trái tim mình như bị nắm chặt trong tay, không thể thở nổi khi Dương Sỹ kéo cậu qua cổng biệt

thu.

Mắt cá chân đau buốt, cơ thể không còn sức lực để chống lại.

"Đừng... Đừng mà..."Lê Sơ bật khóc, cố gắng giãy giụa, nhưng Dương Sỹ chỉ cười khẩy, siết chặt tay hơn, khiến cậu cảm thấy như xương cốt mình sắp bị nghiền nát.

"Em không thể trốn khỏi anh đâu." Giọng hắn lạnh lùng như thép, không có một chút thương tiếc nào.



Hắn kéo cậu qua sân, không một chút nhẹ nhàng, mỗi bước đi như một bước xé rách hi vọng của Lê Sơ.

Cậu nhìn quanh, chỉ có bóng tối bao phủ, không một ai xuất hiện để cứu cậu.

Trong những giây phút ấy, tất cả những gì cậu cảm nhận được là sự cô độc tột độ.

Dương Sỹ lôi cậu vào trong căn biệt thự, kéo cậu qua hành lang tối tăm, không chút nhân nhượng.

Cánh cửa đóng lại sau lưng, tiếng khóa vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Mọi thứ trở nên quá im lặng, như thể thời gian đã ngừng trôi.

"Em nghĩ mình có thể thoát sao?" Hắn đẩy cậu vào một góc phòng, khiến cậu loạng choạng, suýt ngã xuống.

Ánh mắt hắn như lửa cháy, không có chút cảm thông.

Hắn bước đến, cúi xuống, nâng cằm Lê Sơ lên, ép cậu phải nhìn vào ánh mắt của mình.

"Đừng..." Lê Sơ khẽ rít lên, nước mắt chảy dài.

Cậu muốn gạt tay hắn ra, muốn bỏ chạy, nhưng cậu biết mình không thể.

Toàn thân như bị giam cầm trong bàn tay mạnh mẽ ấy.

Dương Sỹ không nói gì thêm, chỉ giữ chặt cằm cậu, không để cho cậu cử động.

Cảm giác lạnh lẽo từ tay hắn lan tỏa khắp cơ thể Lê Sơ.

Hắn cười nhạt, cười như thể đã đạt được điều gì đó mình mong muốn.

"Đây là nơi em thuộc về," hắn thì thầm, giọng nói như một lời tuyên bố. "Không ai có thể cứu em khỏi tay anh."

Lê Sơ không thể làm gì ngoài việc ngồi im lặng, đôi mắt mờ đi trong nước mắt.

Cậu không còn sức để phản kháng, không còn hi vọng gì nữa.

Mọi thứ mờ tịt ,như thể hắn chiếm đoạt toàn bộ cuộc sống của cậu.