"Em ngủ chưa?" Giọng Dương Sỹ vang lên bên ngoài cánh cửa, trầm thấp và bình thản, nhưng trong sự bình thản ấy có một áp lực vô hình, như đang len lỏi vào từng kẽ hở trong không khí.
Lê Sơ cứng đờ người, tay siết chặt cạnh bàn để giữ cho mình không run rẩy quá mức
Cậu không trả lời ngay, cố gắng hít thở thật chậm để làm dịu lại nhịp tim đang đập loạn.
"Em sao vậy?" Giọng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, mang theo một chút không kiên nhẫn.
Tay nắm cửa bị xoay nhẹ, tạo nên tiếng "cạch" nhỏ khiến Lê Sơ giật mình.
"Em... ngủ rồi." Cậu buột miệng nói, cố làm giọng mình nghe bình thường nhất có thể, nhưng âm thanh khẽ run lại
khong giau dudc.
Bên ngoài yên lặng một lúc lâu.
Lê Sơ đứng đó, mắt dán chặt vào cánh cửa, đầu óc không ngừng suy nghĩ về việc có nên chạy trốn ngay lập tức hay không.
Nhưng chưa kịp hành động gì, giọng nói của hắn lại vang lên, lần này gần hơn, thấp hơn, như thể hắn ghé sát tai vào cánh cửa.
"Em nói dối không giỏi đâu, Lê Sơ."
Lời nói đó như một mũi kim xuyên thẳng vào tim cậu.
Cậu hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh.
"Em không nói dối, chỉ hơi mệt thôi..."
Một tiếng cười nhạt phát ra từ bên ngoài, nhẹ như một lời chế giều. "Nếu mệt thì cứ ngủ đi. Đừng lo, anh vẫn ở
dây."
Tiếng bước chân lại vang lên, nhưng lần này không rời xa mà đi ngang qua hành lang, như thể hắn đang đi tuần tra xung quanh.
Lê Sơ không còn cảm giác an toàn dù đang ở trong phòng khóa kín.
Cậu khẽ mở rèm cửa số, nhìn xuống khoảng sân bên ngoài.
Đèn đường vẫn sáng, nhưng bóng tối trong các góc khuất khiến cậu không chắc liệu có ai đang ở đó chờ mình không.
Cậu nuốt khan, đầu óc rối bời giữa việc tiếp tục đối mặt hay tìm cách thoát khỏi nơi này ngay lập tức.
Cánh cửa phòng đột nhiên kêu "cạch". Lê Sơ giật mình quay lại.
Không phải do ai mở, mà là khóa cửa bị thử thêm một lần nữa - lần này mạnh hơn, như có ai đó đang muốn xâm nhập.
Cậu lùi dần về phía góc phòng, tay chạm vào con dao rọc giấy vừa tìm thấy.
Đôi mắt cậu không rời khỏi nắm cửa, và hơi thở dồn dập hơn.
Rồi cánh cửa ngừng động đậy, nhưng từ bên ngoài, một câu nói vang lên, lạnh lẽo như băng.
"Em nghĩ em có thể trốn khỏi anh sao?"
Lời nói của hắn vang lên bên ngoài cánh cửa, rõ ràng và sắc lạnh như một lưỡi dao cắt ngang không gian, khiến
Lê Sơ không thể kìm nổi một cơn rùng mình.
Tay cậu siết chặt con dao rọc giấy, đôi mắt đỏ lên vì căng thẳng.
Bên ngoài, tiếng bước chân đã dừng lại.
Không gian bỗng chốc im lặng đến mức cậu có thể nghe rõ từng nhịp tim mình đập trong lồng ngực.
Lê Sơ nuốt khan, cố gắng giữ cho bản thân không bật ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng sự im lặng ấy không kéo dài.
Một âm thanh khác vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm - tiếng móng tay cào vào cánh cửa.
Hắn không cố phá cửa, chỉ cào nhẹ, chậm rãi, như đang chơi một trò mèo vờn chuột.
"Em sợ anh đến vậy sao?" Hắn nói, giọng điệu như pha chút chế giễu nhưng lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng. "Đừng quên, em là của anh. Mãi mãi là của anh."
Lê Sơ không chịu nổi nữa, cậu lùi hẳn vào góc phòng, tay run rẩy giữ con dao trước ngực.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu cậu lúc này là phải thoát ra khỏi đây, dù bằng bất kỳ giá nào.
Cậu liếc nhanh về phía cửa sổ.
Căn phòng này ở tầng hai, không phải là độ cao quá nguy hiểm.
Dưới sân là một thảm cỏ mềm, nếu nhảy xuống, có lẽ cậu sẽ không bị thương nặng.
Không chần chừ thêm nữa, cậu bước đến cửa số, mở nó ra một cách lặng lẽ nhất có thế.
Làn gió đêm mát lạnh lùa vào, nhưng thay vì cảm thấy dễ chịu, cậu chỉ thấy gai người.
Cậu leo lên bệ cửa, quay đầu nhìn lại lần cuối.
Đúng lúc ấy, tiếng cào cửa ngừng lại.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm, kéo dài trong vài giây.
Nhưng rồi, giọng nói của hắn vang lên, như thể hắn biết rõ cậu đang làm gì.
"Em nghĩ chạy được sao, Lê Sơ?"
Cậu không dừng lại để nghe thêm.
Với tất cả can đảm còn sót lại, cậu nhảy xuống.
Cảm giác rơi tự do khiến tim cậu như thắt lại, nhưng khi đáp xuống thảm cỏ, cậu chỉ cảm thấy đau nhói ở mắt cá chân.
Không kịp kiểm tra xem mình có bị thương không, cậu bật dậy, chạy thục mạng ra phía cổng biệt thự.
Mỗi bước chạy đều nặng nề như thể đôi chân bị ai đó kéo lại, nhưng cậu không dám ngoái đầu nhìn.
Cổng biệt thự ở ngay trước mắt, nhưng khi cậu vừa đưa tay mở khóa, một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy cổ tay cậu từ phía sau.
"Anh đã nói rồi, em không thể chạy khỏi anh."
Tiếng nói đó, ngay sát bên tai, khiến cậu kinh hoàng đến mức toàn thân cứng đờ.
Cậu quay đầu lại, đối diện với gương mặt của Dương Sỹ - nhưng ánh mắt hắn lúc này không còn chút gì của người cậu từng lợi dụng
Đó là một ánh mắt u tối, đầy chiếm hữu, như thể hắn đã mất đi hoàn toàn nhân tính.
"Đừng phí sức, em yêu," hắn nói, kéo cậu lại gần. "Chúng ta thuộc về nhau. Em không có lối thoát đâu.