Hôm nay, trên trường quay, Lê Sơ và Dương Sỹ lại có cảnh diễn chung.
Cảnh quay trong phim cổ trang này yêu cầu trang phục và các động tác rất phức tạp.
Cậu cảm thấy rất căng thẳng, không chỉ vì yêu cầu nghề nghiệp mà còn vì phải đối mặt với những người không vừa ý cậu, đặc biệt là cậu ta.
Một người cũng đầy kiêu ngạo, không bỏ qua cơ hội để gây khó dễ cho cậu ,bởi lần trước chắn chắn sẽ không bỏ qua vụ khiến cậu ta bẽ mặt trước mẹ Vân Kỳ.
Cậu ta bước đến gần, ánh mắt khinh bỉ, rồi không ngần ngại hất một chậu nước lớn vào y phục của cậu.
"Ào "
Chất lỏng lạnh buốt làm ướt đẫm áo quần Lê Sơ, khiến cậu giật mình và không kịp phản ứng ngay lập tức.
Vân Kỳ cười lớn, vẻ mặt tỏ rõ sự thích thú, như thể đây là một trò đùa chẳng có gì to tát.
"Chỉ là diễn một vai ác bá với vai đại hoàng tử hung tàn, có gì phải chú trọng chứ?" hắn nói, cười khẩy. "Haha, hay là mày quá xem trọng bản thân rồi? Đừng quên, chỉ là diễn thôi mà."
Câu nói của Vân Kỳ khiến Lê Sơ cảm thấy bực
bội, nhưng cậu không dám phản ứng lại ngay.
Mọi người trong đoàn phim đều quay lại nhìn, những ánh mắt lén lút và những cái nhìn tò mò khiến không khí trên trường quay càng thêm căng thẳng.
Dương Sỹ đứng từ xa quan sát toàn bộ cảnh tượng.
Hắn bước tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Kỳ, rồi nhìn Lê Sơ, nhưng không nói một lời.
Lê Sơ cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh. "Không sao," cậu khẽ nói với người quản lý, "em có thể tự lo được."
Cậu bước đi về phía hậu trường để thay lại y phục.
Dù trong lòng rất tức giận, nhưng cậu không muốn để Vân Kỳ thấy được sự yếu đuối của mình.
Khi bước qua Vân Kỳ, cậu không thể không nghe thấy tiếng cười khẩy của cậu ta vọng lại.
"Cậu chẳng phải là cái gì lớn lao đâu, chỉ là một vai phụ, có gì đáng phải chấp nhặt," cậu ta lại nói, giọng đầy mỉa mai.
Cả đoàn phim dường như đều chú ý đến tình huống này.
Một số người đứng nhìn, những cái nhìn lén lút, thì thầm với nhau.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tên Vân Kỳ này cậy có ảnh đế Hoàng Tuấn bảo kê nên tưởng mình là ông lớn hay sao?"
Một người trong đoàn, có vẻ là trợ lý, khẽ nói, mặt đầy vẻ không hài lòng. "Hắn ta bắt nạt Lê Sơ như vậy, thật không biết xấu hổ."
Một người khác từ phía sau nhẹ nhàng chen vào, vẻ mặt đầy sự phê phán: "Ữ, nhìn hắn ta cứ như thể mình là người có quyền lực thật. Tưởng chỉ vì được Hoàng Tuấn nâng đỡ mà không coi ai ra gì à? Hăn chăng nghĩ mình cũng là người mới được đi cửa sau đấy sao? Nâng đỡ cũng chỉ là chút may mắn thôi, đừng tưởng mình cao quý lắm."
Cả nhóm trợ lý và các nhân viên phía sau ánh đèn đều ngập tràn những lời bàn tán. "Nói thật, Vân Kỳ cũng chẳng phải ai to tát đâu. Cái kiểu hành xử này, tôi không nghĩ là người có tài thật sự. Cứ dựa vào cái mác ảnh đế mà tưởng là tất cả." Một cô trợ lý khác, trong ánh mắt có chút hận thù, tiếp lời.
"Cậu ta dám hất nước lên người Lê Sơ? Đúng là có vấn đề." Một người khác trong đoàn tiếp tục, rõ ràng là không ưa Vân Kỳ. "Dù gì Lê Sơ cũng là người mới, nhưng cũng đâu phải là người dễ bị bắt nạt như vậy."
Những lời bàn tán vẫn tiếp tục lan rộng, dù không ai dám nói trực tiếp vào mặt Vân Kỳ. Tuy nhiên, trong những cái nhìn và lời thì thầm, có thể cảm nhận rõ sự không vừa lòng của nhiều người.
Một số người bắt đầu cảm thấy tiếc cho Lê Sơ, đồng thời cũng nhận ra rằng, sự đối xử như vậy của Vân Kỳ chẳng phải là điều có thể chấp nhận trong giới showbiz.
Dương Sỹ quay lại nhìn cậu ta ánh mắt đầy kiềm chế. "Cậu làm vậy là để chứng tỏ điều gì? Chỉ vì một cảnh diễn mà không thể tôn trọng người khác sao?"
Vân Kỳ nhếch môi cười, giọng điệu lại càng mỉa mai hơn: "Tôi chỉ đang đùa thôi mà, sao cậu phải căng thẳng thế?
Đừng quên, cậu chỉ là diễn viên phụ thôi, đừng tự cao tự đại."
Hắn hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác nhục nhã vẫn không thể xóa nhòa. "Đó là cách cậu đối xử với đồng nghiệp sao?"
"Vân Kỳ, nếu cậu cảm thấy vui khi làm vậy, thì tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng đừng để tôi phải chứng kiến chuyện
nay lan nนa."
Vân Kỳ hơi giật mình khi nghe giọng Dương Sỹ, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì sự ngạo mạn. "Ô, xem ra tôi đụng phải người không vừa lòng rồi. Thật sự, tôi không cần phải trả lời một ai cả."
" Chuyện xuân dược ,tôi còn chưa quên đâu"
" Nếu tôi phanh phui ra ,người nhục nhã không phải tôi đâu ha..."
Cậu ta nắm chặt tay ,mắt đỏ ngầu gẵn giọng
" Anh dám !"
Hắn cười đểu một cái " Ha...việc nào thằng này chả dám chứ "
" Một khi đụng vào người của tôi,chắc cậu đụng nhầm sổ sinh tử rồi "
Cậu ta lẩm bẩm " Rõ ràng anh yêu tôi,tại sao...!!"