Khi đạo diễn Trần thông báo: "Chỉ cần quay vài cảnh nữa là chúng ta đóng máy được rồi, tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn mừng ha..."'
không khí trong đoàn phim lập tức thay đổi. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như thể tất cả đã sắp hoàn thành công việc trong ngày.
Nhưng ngay lúc đó, Hoàng Tuấn bước vào trường quay với dáng vẻ kiêu hãnh.
Cùng lúc, Vân Kỳ cũng xuất hiện bên cạnh hắn.
Hoàng Tuấn không chút ngần ngại, ôm lấy Vân Kỳ trước mặt tất cả mọi người.
Hành động này khiến không khí đột ngột im bặt.
Tất cả mọi người trong đoàn phim đều không thế không dõi theo, và những ánh mắt đầy khó chịu bắt đầu xuất hiện.
Hoàng Tuấn nhìn Vân Kỳ bằng ánh mắt trìu mến, nhưng có gì đó đầy tính quyền lực.
Hắn nói lớn, giọng đầy tự tin: "Sau khi đóng máy, để tôi bao cho, coi như chúc mừng gà của tôi hoàn thành vai diễn cùng tôi. Đúng không, em?"
Vô cùng vô liêm sỉ mà trao cho Vân Kỳ một nụ hôn công khai, hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của người khác.
Một cô trợ lý đứng gần đó, nhìn thấy cảnh tượng ấy, bực bội lẩm bẩm: "Lại là cái trò này... Chỉ là một vai diễn thôi mà, làm như cả đoàn phim này chỉ để phục vụ họ vậy."
"Thật không thể tin được," một nhân viên khác tiếp lời, mắt vẫn dán chặt vào cặp đôi. "Hắn ta cứ như thể không có mình thì Vân Kỳ chẳng thể đóng phim nổi. Mà đã thế còn không biết xấu hổ, thể hiện tình cm ngay trước mặt mọi người như vậy."
Một người trong đoàn đứng gần phía sau cũng không kiềm chế được cảm giác chán ghét. "Thật quá lố! Mới vào nghề có vài năm mà đã muốn làm ông chủ trong đoàn phim này. Cả hai người đều vậy, cứ như thể mình là trung tâm của vũ trụ."
Ngay lúc đó, một trợ lý khác thì thầm với người bạn đứng cạnh: "Nhìn thấy chưa? Tưởng chỉ mình Hoàng Tuấn là ảnh đế thôi sao. Cả Vân Kỳ cũng chỉ là một gà mờ được nâng đỡ thôi, có cần phải làm ầm ĩ thế không?"
"Ừ, chỉ là một vai phụ ,giờ may ra đóng được một vai chính mà cũng coi mình như ông hoàng trong giới vậy."
Một người khác tiếp lời ,ánh mắt không giấu được sự khó chịu :"Có lẽ tụi kia nghĩ mình là người nổi bật, nhưng thật ra chẳng có gì đặc biệt. Nhìn vào cái kiểu khoe khoang này là biết rồi"
Trong khi đó, Lê Sơ đứng ở phía xa, im lặng quan sát.
Cậu không tham gia vào cuộc trò chuyện đó, nhưng những lời bàn tán xung quanh làm cậu cảm thấy vô cùng khó
chiu.
Lê Sơ cúi đầu, cố gắng không để cảm xúc lộ rõ trên mặt.
Cậu thầm nghĩ trong lòng:
"Sao hai tên này, cứ phải khoe khoang như vậy?"
"Nếu không phải nhờ vào chút may mắn, liệu cậu ta có thể làm được gì?"
Trong khi đó, ánh mắt của một vài người trong đoàn vẫn không rời khỏi Vân Kỳ và Hoàng Tuấn.
Một trợ lý thở dài, nhìn về phía Lê Sơ: "Tớ thấy Lê Sơ có vẻ không thoải mái lắm. Cậu ấy vẫn phải chịu đựng những ánh mắt đó, nhưng không thể nói ra. Cũng khó trách cậu ấy, vì ai mà chẳng khó chịu khi nhìn thấy cảnh này chứ?"
Cả đoàn phim im lặng, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, dù có cố gắng làm ngơ, sự phô trương và những lời nói của
Hoàng Tuấn cùng Vân Kỳ vẫn khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt
Mọi người bắt đầu cảm thấy rõ ràng rằng trong thế giới này, danh tiếng và quyền lực đôi khi có thể giúp bạn dễ dàng vượt qua mọi rào cản, nhưng cũng có thể tạo ra những vết rạn trong lòng người khác.