_.- 1 tháng sau ---
Bữa tiệc đóng máy của đoàn phim được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng với ánh đèn ấm áp, bàn tiệc dài trải khăn trắng tinh và những bó hoa trang trí rực rỡ
Các thành viên trong đoàn đều ăn mặc chỉnh tề, nói cười rộn rã, không khí ngập tràn sự phấn khích lẫn nhẹ nhõm sau nhiều tháng làm việc vất vả
Đạo diền nâng ly rượu, đứng lên giữa bàn tiệc:
"Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng bộ phim. Chỉ cần vượt qua vài khó khăn nhỏ, chúng ta đã tạo ra một tác phẩm thật sự đáng tự hào. Hôm nay hãy ăn uống thật thoải mái, coi như xả hơi một chút!"
Mọi người hò reo, cụng ly liên tiếp.
Vân Kỳ ngồi ở đầu bàn, cười rạng rỡ nhưng ánh mắt lại liếc xéo về phía Lê Sơ, kẻ đang lặng lẽ ngồi cuối bàn trò chuyện với Dương Sỹ.
Một vài nhân viên hậu trường thì thầm với nhau:
"Không biết lần này Vân Kỳ diễn có khá hơn không, chứ nghe nói cậy có Hoàng Tuấn chống lưng mà thái độ khó chịu lắm."
"Ừ, thế mà cứ làm như mình là trung tâm ấy. Còn cậu Lê Sơ kia thì ngược lại, ai cũng quý. May mà Dương Sỹ bảo vệ cậu ta, không thì khó mà yên ổn."
Giữa bữa tiệc, Hoàng Tuấn bất ngờ đứng dậy, cầm ly rượu, kéo Vân Kỳ sát vào lòng và nói lớn:"Cảm ơn đoàn phim đã tạo cơ hội cho tôi và Vân Kỳ được hợp tác lần này. Nhân dịp đóng máy, tôi xin phép bao cả buổi tiệc tối nay, coi như chúc mừng gà của tôi đã hoàn thành vai diễn."
Cả phòng rộ lên tiếng vỗ tay, nhưng ánh mắt mọi người đầy ngấm ngầm chán ghét
Ai nấy đều biết rõ tính cách của Vân Kỳ, nhưng không ai dám lên tiếng trước mặt Hoàng Tuấn.
Ở phía xa, Dương Sỹ đặt tay lên vai Lê Sơ, cười nhẹ, ghé sát tai cậu thì thầm:"Ngồi đây thôi, đừng quan tâm bọn họ nói gì. Chuyện của em, anh sẽ luôn giải quyết ổn thỏa."
Lê Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt đầy cảm kích. Dương Sỹ luôn là người che chở cho cậu, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tiệc kéo dài đến khuya, nhưng sự căng thẳng ngầm giữa các nhóm người trong đoàn không giảm.
Vân Kỳ, trong men rượu, đã bắt đầu khoe mẽ quá đà, khiến không ít người khó chịu.
Đạo diễn cuối cùng phải lên tiếng:"Thôi nào, mọi người uống vừa đủ thôi. Dù sao mai cũng là buổi họp báo chính thức, không ai được để mất mặt."
Bữa tiệc kết thúc trong sự mệt mỏi nhưng cũng đầy kỳ vọng.
Với Lê Sơ, đó là một đêm dài khi cậu cảm nhận rõ ánh mắt thù địch từ Vân Kỳ, nhưng bên cạnh cậu, Dương Sỹ vẫn như lá chắn bảo vệ cậu khỏi những điều tồi tệ ấy.
Đêm ấy, sau buổi tiệc chúc mừng của đoàn phim, Dương Sỹ uống khá nhiều rượu dù bình thường hắn ít khi để bản thân mất kiểm soát.
Gương mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt long lanh mờ mịt, nhưng dáng vẻ vẫn toát lên sức hút khó cưỡng.
Khi về đến nhà, hắn bước đi loạng choạng, cả người dựa vào Lê Sơ.
"Anh uống quá nhiều rồi, để em dìu anh lên phòng."Lê Sơ cố gắng giữ hắn đứng vững, nhưng Dương Sỹ bất ngờ kéo mạnh cậu vào lòng, hơi rượu phả nhẹ lên cổ cậu khiến cậu bối rối.
"Sơ... em biết không.." Hắn thì thầm, giọng khàn đặc. "Anh thích em đến phát điên. Nhưng em lúc nào cũng giũ khoảng cách với anh... tại sao?"
"Dương Sỹ, anh say rồi, đừng nói linh tinh nữa. Đi nào, em đưa anh lên phòng," Lê Sơ vội né tránh ánh mắt của hắn, cố gắng đỡ hắn đi.
Nhưng Dương Sỹ không chịu buông, thay vào đó, hắn đè cậu xuống sofa.
Cả người hắn nóng rực, đôi mắt đỏ ngầu đầy sự chiếm hữu, khác hẳn với sự dịu dàng thường ngày.
"Đừng né anh, Lê Sơ. Đừng từ chối anh nữa..."
Hắn cúi xuống, bàn tay giữ chặt lấy cằm cậu, khiến cậu không thể tránh đi đâu.
"Dương Sỹ! Anh điên rồi sao? Buông ra!" Lê Sơ vùng vẫy, nhưng sức hắn quá lớn.
"Phải, anh điên. Anh điên vì em." Giọng hắn trầm thấp, nặng nề như tiếng sấm, từng câu từng chữ đều như khắc sâu vào lòng cậu.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn mạnh bạo lên môi cậu.
Nụ hôn ấy không còn sự dịu dàng thường thấy, mà mang theo cả sự dữ dội và khát khao chiếm đoạt.
Lê Sơ giãy dụa, nhưng càng giãy, hắn càng siết chặt hơn, như sợ cậu biến mất.
"Anh không cho phép em rời khỏi anh," Dương Sỹ thì thầm sau nụ hôn, ánh mắt rực lửa. "Dù em có ghét anh, anh cũng không buông tay."
Cả người Lê Sơ run rẩy, nhưng khi thấy ánh mắt đầy đau khổ ẩn sau sự điên cuồng của Dương Sỹ, cậu lại không biết phải làm gì.
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu rọi vào phòng khách nơi Dương Sỹ đang nằm bất động trên sofa.
Lê Sơ đứng từ xa, nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp.
Cả đêm qua, cậu không ngủ được, những hành động điên cuồng của hắn cứ lặp đi lặp lại trong đầu.
Hắn khẽ cựa mình, đôi mắt mở ra chậm rãi, mơ màng nhìn quanh.
Khi nhận ra Lê Sơ đang đứng đó, hắn chau mày, giọng khàn đặc:"Em đứng đó làm gì? Lại nhìn anh như thế, xảy ra chuyện gì à?"
Lê Sơ thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Hắn không nhớ gì cả.
Cậu cố giữ bình tĩnh, giọng lạnh lùng:
"Không có gì. Chỉ là... anh uống nhiều quá, làm vài chuyện không nên làm."
Dương Sỹ nhíu mày, ngồi dậy xoa trán:
"Anh uống nhiều đến vậy sao? Chết thật... Anh có làm gì quá đáng không?"
Cậu im lặng vài giây, rồi lắc đầu:
"Không... chỉ hơi mất kiểm soát thôi."
Hắn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc, nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt lảng tránh của cậu, hắn cảm giác có gì đó không ổn.
Hắn đứng dậy, bước tới gần:"Lê Sơ, em có chuyện gì giấu anh?"
Cậu vội lùi lại, sự sợ hãi thoáng qua trong ánh mắt khiến Dương Sỹ sững người.
Hắn dừng lại, giọng trầm xuống:
"Em sợ anh? Anh đã làm gì em tối qua?"
Lê Sơ cắn môi, cuối cùng thở dài:
"Dương Sỹ, anh đã nói... anh không cho phép em rời khỏi anh. Anh đã làm em sợ."
Câu nói của cậu như một cú đánh mạnh vào lòng hắn.
Dương Sỹ sững sờ, ánh mắt tràn đầy hối hận.
Hắn bước đến, lần này thật chậm rãi, đưa tay lên nhưng không dám chạm vào cậu.
"Anh xin lỗi... Anh thật sự không nhớ gì cả. Anh không có ý làm em sợ. Em biết anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em mà, đúng không?"
Lê Sơ nhìn hắn, trong lòng vừa giận vừa xót.
Cậu biết, người đàn ông trước mặt là hai con người khác nhau: một Dương Sỹ dịu dàng, luôn bảo vệ cậu, và một
Dương Sỹ khác đầy chiếm hữu, điên cuồng khi rượu và cảm xúc mất kiểm soát.
"Anh không làm tổn thương em, nhưng anh khiến em thấy ngột ngạt. Dương Sỹ, tình yêu của anh quá lớn, đôi khi em không biết phải đối diện thế nào."
Hắn cúi đầu, như thể tự trách mình, rồi cất giọng trầm thấp:"Anh hiểu rồi. Anh sẽ kiểm soát bản thân tốt hơn.
Nhưng Sơ à, anh chỉ sợ... sợ mất em. Em là tất cả với anh."
Cậu nhìn hắn, lòng mềm đi đôi chút. Cuối cùng, cậu khẽ gật đầu:"Em không đi đâu cả, nhưng anh phải giữ lời, không để chuyện này lặp lại nữa."
Dương Sỹ gật đầu thật mạnh, như một lời hứa. Nhưng sâu trong ánh mắt hắn, vẫn còn sự bất an không cách nào che giấu được.
Khi Lê Sơ bước ra khỏi phòng ngủ, dấu hôn đỏ rực trên cổ cậu vô tình lọt vào mắt của người quản gia.
Mặt cậu đỏ ửng lên, vội vàng kéo cổ áo cao hơn để che đi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của những người trong nhà.
Dương Sỹ, từ phía sau bước tới, cười nhẹ, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho Lê Sơ một cách rất tự nhiên.
Hắn cúi sát, ghé tai cậu thì thầm: "Che làm gì? Để mọi người biết em là của anh có gì sai đâu?"
Lê Sơ đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra:
"Anh đừng nói linh tinh, người khác nghe thấy thì sao..."
Dương Sỹ chỉ cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu không rời:"Anh không quan tâm họ nghĩ gì. Anh vô cùng thích em, Lê Sơ. Anh muốn chiếm lấy em... trọn vẹn."
Câu nói của hắn như một lời tuyên thể, khiến trái tim Lê Sơ đập loạn xạ.
Cậu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, chỉ có thể cúi đầu né tránh, nhưng tai đã đỏ bừng, biểu lộ sự bối rối rõ ràng.
Buổi chiều ,khi cậu đến nhà Vân Kỳ thăm bà ,không biết từ khi nào cậu đã xem bà như người thân vậy.
Trong căn nhà yên tĩnh, bàn ăn được bày biện gọn gàng với các món ăn gia đình quen thuộc.
Mẹ Vân Kỳ ngồi đối diện Lê Sơ, ánh mắt đầy trăn trở xen lẫn dịu dàng.
Bà nhìn cậu một lúc lâu, chỉ dám xưng mình là dì bởi không muốn phá tan cuộc sống tốt đẹp hiện tại của cậu cũng như sự nghiệp mới thành công ấy ,bà cũng đã nhìn qua cậu được tuyên dương thế nào trong họp báo phim, nào là " Cặp đôi tà đạo trem hết màn hình ,giữa đại hoàng tử xấu xa và ác bá hung ác " Bà nghĩ chỉ là tạo độ hot cho bộ phim thôi nên khẽ lên tiếng:
"Lê Sơ à, cháu cũng không còn nhỏ nữa. Sự nghiệp diễn xuất rất quan trọng, nhưng chuyện tình cảm cũng phải lo."
" Nếu cháu chưa có..."
Le So nam lay tay ba lac dลิ่น " Chau va Duong Sy la that a "
Bà cũng không kì thị gì ,miễn con trai mình hạnh phúc liền khẽ cười" thấy người ta đăng hậu trường vui vẻ như thế.Dì cũng thấy Dương Sỹ đối xử với cháu tốt như thế, hai đứa cũng nên tính chuyện lâu dài. "
"Hôn nhân không chỉ là chuyện riêng của hai người mà còn là điều gia đình mong mỏi."
Lê Sơ sững người, không ngờ câu chuyện sẽ đi theo hướng này.
Cậu lúng túng đặt đũa xuống, giọng nhỏ nhẹ:
"Dì... chuyện này cháu chưa nghĩ tới. Sự nghiệp của cháu còn đang trong giai đoạn khó khăn, chưa thể phân tâm..."
Mẹ Vân Kỳ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ tiếc nuối nhưng vẫn dịu dàng khuyên nhủ:
"Dì hiểu cháu muốn tập trung cho sự nghiệp. Nhưng Sơ này, tình cảm của Dương Sỹ dành cho cháu là thật lòng, không dễ tìm đâu. Nếu cứ chần chừ, lỡ mất người tốt thì tiếc lắm."
Cậu đang định lên tiếng thì cánh cửa lớn bất ngờ mở ra.
Dương Sỹ bước vào, dáng người cao lớn, thần thái điềm đạm nhưng đôi mắt lại sắc bén, như thể vừa nghe được điều gì đó từ bên ngoài.
"Mọi người đang nói chuyện gì thế?" Hắn hỏi, giọng bình tĩnh nhưng mang theo chút tò mò.
Lê Sơ hoảng hốt, vội đứng dậy, né tránh ánh mắt của hắn:
"Không... không có gì đâu, chỉ là dì đang hỏi thăm sức khỏe cháu thôi."
Mẹ Vân Kỳ cũng vội vàng lên tiếng, nụ cười gượng gạo:
"Phải, chỉ là vài câu chuyện gia đình thôi. Dì lâu ngày không gặp nên muốn hỏi thăm Sơ một chút. Dương Sỹ, cháu ngồi xuống ăn cùng bọn dì đi."
Ánh mắt Dương Sỹ dừng lại trên gương mặt lo lắng của Lê Sơ, rồi chuyển sang mẹ Vân Kỳ. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Lê Sơ.
"Bàn chuyện gia đình mà không gọi tôi? Tôi cũng muốn tham gia chứ." Hắn cười nhẹ, nhưng giọng điệu lại có chút khó đoán, khiến Lê Sơ càng thêm căng thẳng.
Mẹ Vân Kỳ khéo léo đối chủ đề, không muốn làm sự việc trở nên phức tạp:
"Sơ, món cá này dì nấu theo khẩu vị cháu thích. Ăn nhiều vào, nhìn cháu gầy đi nhiều đấy."
Lê Sơ vội gật đầu, cố gắng cắm cúi ăn để tránh ánh mắt sắc bén của Dương Sỹ.
Nhưng hắn vẫn giữ sự quan sát chặt chẽ, như muốn nhìn thấu điều gì đó.
Bữa cơm diễn ra trong không khí căng thẳng ngầm.
Khi kết thúc, mẹ Vân Kỳ đứng dậy, lấy cớ rời đi trước.
Bà vỗ nhẹ vai cậu, ánh mắt như muốn nói:Mẹ tin con sẽ tự biết cách sắp xếp mọi thứ,con đường này còn dài.Con cũng nên tự đi rồi ,mẹ biết Vân Kỳ - không còn là đứa con trai bé bỏng của mẹ lúc nhỏ nữa.
Khi ra khỏi nhà ,Dương Sỹ lại gần, giọng trầm thấp vang lên:
" Kêu anh chở tới nhà họ hàng. Thăm đủ chưa"
Cậu không lạnh không nhạt đáp" Đủ rồi"
Hắn có chút sượng trân ,nhưng nghĩ tới việc hồi nãy liền tiện thể hỏi "Hai người vừa nói chuyện gì mà phải giấu anh?"
"Không có gì quan trọng đâu. Chỉ là dì quan tâm em thôi." Lê Sơ vội đáp, giọng run nhẹ.
Hắn nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm, nhưng cuối cùng chỉ khẽ cười, vươn tay xoa đầu cậu: "Nếu là chuyện gì khiến em thấy khó xử, em cứ nói. Tôi sẽ giải quyết thay em."
Trong lòng rõ ràng có ấm áp ,nhưng lại bị cậu kìm xuống " Ừ ,về thôi"
" Được..!"
Chiếc xe lăn bánh ,cậu ngược lại nhìn qua ô kính cửa sổ ,trong lòng có luyến tiếc về chuyện xưa.
Buổi tối
Hắn thấy cậu không ăn liền hỏi " Sao vậy ?"
Cậu buông đũa " không cần ,em có chút đau bụng. Lên phòng trước"
Hắn liếc mắt nhìn bóng lưng cậu,trong lòng dấy lên nghi ngờ
"Rầm" cửa đóng mạnh lại ,cậu ngồi vào ghế ,đối diện với bản vẽ cùng tờ giấy trắng tinh.
Rất lâu trước đây...
Lê Sơ có một sở thích là vẽ tranh.
và lần này cậu vẽ một bức chân dung người trong mộng của mình từ những năm trước.
Cố họa ra hình bóng ấy ,lớp trưởng Lý ân cần thế nào ,cố họa ra. Tâm cậu càng rối bời hơn,cọ trên giấy càng đè mạnh hơn.
Bất ngờ
" Rầm"
Cửa mở bật ra ,trên tay cầm cốc nước lê hầm đường.
Cậu quay phắc lại ,nhìn hắn sững sốt "Anh..."
Khi cậu phát giác ra ,thì đã muộn Dương Sỹ đã thấy bức tranh đó, sắc mặt hắn lập tức thay đối.
"Người này là ai?" Hắn cầm bức tranh lên, giọng trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm.
Lê Sơ hơi bối rối: "Chỉ là một người em từng... ngưỡng mộ. Không có gì đâu, anh đừng để ý."
Dương Sỹ không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt hắn bừng lên sự ghen tuông mãnh liệt.
Hắn siết chặt bức tranh trong tay, sau đó xé nó thành từng mảnh ngay trước mặt Lê Sơ.
"Roẹt !"
Từng tiếng giấy xé vang lên ,từng chút đâm vào tim cậu một cách đau đớn " Đừng "
Cậu cố cứu vớt bức tranh ấy ,nhưng tất cả đều vô dụng.
"Anh không muốn thấy em nghĩ về bất kỳ ai ngoài anh, Lê Sơ!"
"Em hiểu không?"
Giọng hắn lạnh lẽo, như thể đang cố nén cơn giận.
"Dương Sỹ, anh điên rồi sao?!" Lê Sơ hoảng hốt, cố gắng nhặt lại những mảnh vụn của bức tranh, nhưng tất cả đã quá muộn.
Dương Sỹ cúi xuống, nắm lấy vai cậu, ánh mắt đầy sự chiếm hữu:
"Phải, anh điên, nhưng chỉ vì em. Đừng vẽ người khác nữa, nếu không.... đừng trách anh mất kiểm soát."
Hắn rời đi, để lại Lê Sơ ngồi đó, lòng ngổn ngang.
Cậu không biết nên giận hắn hay thương hắn, nhưng sâu thẳm trong tim, cậu cảm nhận được tình cảm mà hắn dành cho mình - vừa mãnh liệt, vừa đáng sợ.