Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt đầy u ám của Dương Sỹ.
Hắn ngồi tựa vào ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt như bị lạc vào khoảng không vô định.
Trước mặt hắn, hiện lên phút giây nhìn thấy bức tranh cậu vẽ trên phòng ,vẫn còn những nét bút chưa khô hẳn.
Đó là một bức chân dung. Nhưng người trong tranh lại không phải hắn.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt chợt tối lại.
Bàn tay hắn run rẩy chạm vào cánh cửa ,ngón tay lướt qua từng đường nét tinh tế trong trí tượng ấy về bức họa
do.
Đôi mắt người trong tranh ánh lên sự dịu dàng, là ánh mắt mà cậu đã đặt toàn bộ trái tim mình vào.
Dương Sỹ khẽ cười, nhưng đó là nụ cười đầy cay đắng.
Hắn thì thầm, giọng khản đặc" Lê Sơ..."
"Người trong lòng em... chưa bao giờ là tôi, phải không?".
Câu nói ấy vang lên trong không gian trống rỗng, như một lưỡi dao cứa sâu vào lòng hắn.
Hắn nghiến răng, sự đau đớn biến thành một cơn giận dữ không thể kiềm chế.
Cánh cửa mở ra ,thấy cậu đã dán lại bữa tranh ấy.Hắn như con thú gầm lên ,bước lại gần,lại một lần nữa...
"Roet!!!"
Tiếng giấy rách vang lên sắc lạnh, hòa cùng tiếng thở dốc của hắn" Hộc... hộc..."
Bức tranh vừa mới ghép lại,trước mặt cậu một lần nữa lại bị xé tan.
Những mảnh tranh rơi lả tả xuống sàn nhà, như những mảnh vỡ của trái tim hắn.
Hắn bước tới đôi mắt đỏ ngầu đầy đau khổ và phẫn nộ
"Em thuộc về tôi... Chỉ có thể là tôi!"
Hắn điên cuồng bước tới bức tường nơi cậu treo những bức tranh khác, những kỷ niệm của cậu.
Một tay hắn giật mạnh từng bức xuống, đập vỡ từng khung kính.
"Choang" tiếng đổ vỡ vang lên
Cậu suy sụp ngồi phệch xuống hét lớn
"Dương Sỹ ,anh làm gì.Nổi điên như vậy hả !!!"
Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, cơn ghen tuông thiêu đốt lý trí.
Hắn cầm lấy một khung tranh cuối cùng, nhìn thẳng vào đôi mắt người trong bức chân dung, rồi ném mạnh nó xuống đất.
" Tranh của tôi!!! Anh làm gì vậy "Cậu nhíu mày ôm những mảnh vỡ ấy ,đối với hắn nói " Anh có biết..mấy bức tranh này...em đã vẽ bao lâu không hả !"
Hắn quay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
Trong giây lát, sự đau đớn trong đôi mắt hắn hiện rõ như một ngọn lửa dữ dội, vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng.
"Em hỏi tôi làm gì à?" Hắn cười nhạt, giọng khàn đặc như bị bóp nghẹt bởi cơn đau. "Lê Sơ, em vẽ anh ta. Người trong tranh... không phải là tôi."
Lê Sơ đứng sững lại, bàn tay nắm chặt lấy khung cửa, không dám bước tới.
Cậu thấy sự tổn thương và tức giận dồn nén trong từng lời nói của hắn, như một quả bom chỉ chực chờ phát nổ.
"Anh... anh hiểu lầm rồi..." Cậu cố gắng lên tiếng, nhưng giọng nói lại yếu ớt đến mức chính cậu cũng không tin được.
"Hiểu lầm?" Dương Sỹ tiến lên một bước, gương mặt u tối đến đáng sợ. "Tôi đã làm mọi thứ cho em, hy sinh tất cả để bảo vệ em, ở bên em... Nhưng em lại vẽ anh ta. Từng nét cọ của em đều là vì anh ta, không phải vì tôi!"
Lê Sơ lùi lại một bước, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. "Dương Sỹ, bức tranh chỉ là... chỉ là em luyện tập thôi, không có ý nghĩa gì cả."
"Luyện tập?" Hắn bật cười, nhưng đó là một tiếng cười lạnh lẽo, không chút vui vẻ. "Vậy tại sao em lại nhìn bức tranh đó với ánh mắt dịu dàng như thế? Ánh mắt mà em chưa bao giờ dành cho tôi!"
Hắn bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cậu, siết chặt đến mức cậu cảm nhận được sự run rẩy trong tay hắn.
"Nói cho tôi biết, người trong lòng em là ai, Lê Sơ? Em dám nói thẳng với tôi không?"
Lê Sơ im lặng, đôi mắt đầy hoang mang. Cậu không thể trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.
"Em im lặng tức là thừa nhận?" Giọng hắn khàn đi, từng lời như rít qua kẽ răng. "Đừng nghĩ tôi sẽ buông tay. Em là của tôi, chỉ có thể là của tôi, Lê Sơ!"
Hắn kéo cậu vào lòng, vòng tay siết chặt đến mức cậu gần như không thở được.
" hộc...hộc. buông ra"
Hơi thở của hắn phả lên cổ cậu, nóng rực, như muốn thiêu đốt cậu trong cơn giận dữ và khao khát chiếm hữu.
"Dương Sỹ, anh điên rồi.." Lê Sơ cố vùng vẫy, nhưng sức hắn quá mạnh. "Buông em ra, chúng ta cần nói chuyện rõ ràng..."
Hắn gầm lên, giọng như vang vọng cả căn phòng" Không!!"
"Tôi không cần em giải thích gì hết. Tôi chỉ muốn em, toàn bộ con người em."
"Nếu tôi không thể có được trái tim em, tôi sẽ khiến em không thể yêu bất kỳ ai khác ngoài tôi!"
Hắn cúi xuống, đôi môi áp lên môi cậu một cách điên cuồng, như muốn khẳng định quyền sở hữu của mình.
Nụ hôn ấy không mang theo sự dịu dàng hay yêu thương, mà chỉ là sự bạo lực và đau đớn.
" Um!!!"
Lê Sơ cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra rằng sự đau khổ của Dương Sỹ không chỉ vì tình yêu không được đáp lại, mà còn là sự tuyệt vọng của một kẻ sợ mất đi thứ quan trọng nhất trong đời mình.