Dương Sỹ đứng trước bếp, khéo léo đảo đều các nguyên liệu trong chảo, hương thơm của món ăn từ từ lan tỏa khắp căn phòng.
Hắn luôn tự tin về khả năng nấu nướng của mình, mỗi món ăn đều được chuẩn bị tỉ mỉ, chăm chút.
Lê Sơ đứng bên cạnh, nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên. "Anh... thật giỏi giang. Không ngờ anh lại nấu ăn ngon như vậy."
Dương Sỹ quay lại, ánh mắt dịu lại khi thấy cậu nhìn mình, nhưng trong đôi mắt đó vẫn không thiếu sự khinh miệt và lạnh lẽo.
"Chỉ là một vài món đơn giản. Em không biết sao, Lê Sơ?"
Cậu hơi cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Mặc dù hắn có thể tỏ ra dịu dàng trong những khoảnh khắc như thế này, nhưng cậu biết rõ, đó chỉ là một lớp vỏ bọc mỏng manh che giấu sự cuồng loạn bên trong hắn.
Khi bữa ăn hoàn tất, Dương Sỹ đặt bát lên bàn, ngồi xuống đối diện cậu, nhìn cậu chằm chằm như thể đang chờ đợi phản ứng.
"Ăn đi" Hắn nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đầy sự ép buộc.
Lê Sơ không dám từ chối, cậu gắp một miếng ăn và thử.
Vị ngon khiến cậu bất ngờ, nhưng đồng thời cũng khiến cậu cảm thấy một nỗi sợ hãi lạ lùng.
Hắn có thể làm mọi thứ hoàn hảo, kể cả việc khiến cậu cảm nhận được nỗi sợ trong từng miếng ăn.
Dương Sỹ nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nụ cười xuất hiện trên môi hắn. "Ăn ngon không?"
Lê Sơ gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy mơ hồ. Tại sao mọi thứ với hắn lại quá hoàn hảo, quá chân thành đến mức khiến cậu sợ hãi?
Dương Sỹ đứng dậy, đi về phía cậu, đưa tay chạm nhẹ vào má cậu, đôi mắt sáng lên đầy chiếm hữu.
"Cả đời em sẽ chẳng thể rời khỏi tôi."
Lê Sơ ngẩng đầu nhìn hắn, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực.
Mặc dù lời nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng cậu cảm nhận được sự khát khao, sự kìm kẹp trong đó.
"Thật đáng sợ," cậu thì thầm, giọng run rẩy, nhưng không thể rời mắt khỏi hắn.
Dương Sỹ khẽ nở nụ cười. "Em càng sợ, tôi càng thích."
Dương Sỹ bước gần lại, ánh mắt của hắn như muốn xuyên thấu tâm hồn Lê Sơ.
Lời nói của hắn, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một lời đe dọa vô hình, khiến cậu cảm thấy như mình đang bị kìm hãm trong một chiếc lồng sắt không có lối thoát.
"Em sợ tôi, Lê Sơ," hắn thì thầm, giọng hắn giờ đây mang theo một sự trầm thấp, lôi cuốn.
"Nhưng em càng sợ, tôi lại càng muốn giữ em lại bên tôi. Sợ hãi của em chỉ khiến tôi muốn chiếm hữu em nhiều hon."
Cậu lùi lại một bước, đôi mắt hoảng loạn nhìn vào hắn. "Dương Sỹ, anh không thể... làm vậy. Tôi không phải là món đồ chơi của anh."
Dương Sỹ cười, nhưng đó là một nụ cười đầy u ám. "Đồ chơi ư? Không phải. Em là người tôi yêu, Lê Sơ."
Hắn bước đến gần, nắm lấy tay cậu và kéo nhẹ, ánh mắt chăm chú nhìn vào cậu.
"Em có biết không? Từ khi gặp em, tôi không thể dừng lại được. Cảm giác đó như một cơn nghiện, và tôi không thể bỏ được."
Lê Sơ cảm thấy trái tim mình đập loạn, nhưng cũng không thể nào cử động được.
Cậu không muốn tiếp tục như vậy, không muốn bị giam cầm trong tình yêu mà Dương Sỹ đang xây dựng cho mình.
Nhưng chính sự quyến rũ và sự cưỡng ép từ hắn khiến cậu không thể thoát ra.
Dương Sỹ kéo cậu lại gần hơn, khuôn mặt hắn giờ đây chỉ cách cậu vài cm.
"Em nghĩ mình có thể trốn thoát sao?" Hắn thì thầm vào tai cậu, giọng đầy đe dọa.
"Tôi không cho phép em đi đâu cả."
Lê Sơ cảm thấy toàn thân mình căng cứng, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Dương Sỹ, tôi... tôi không thể tiếp tục như vậy. Anh đang làm tôi sợ hãi."
Hắn nhìn vào mắt cậu, nụ cười của hắn như chậm rãi tan biến, thay vào đó là một sự nghiêm túc khó tả.
"Sợ hãi là cảm giác duy nhất em cảm nhận được lúc này. Nhưng em sẽ hiểu, sau một thời gian, em sẽ không thể sống thiếu tôi."
Hắn nhích lại gần hơn, tay đặt lên mặt cậu, lòng bàn tay như muốn siết chặt, khiến Lê Sơ cảm thấy mình không thể thở được.
"Đừng sợ, Lê Sơ. Vì khi em đã ở lại, tôi sẽ không bao giờ để em đi đâu cả. Em sẽ là của tôi. Chỉ của tôi."
Cậu cố gắng nuốt nghẹn, một phần trong lòng muốn chống cự, nhưng một phần lại yếu đuối, không thể dứt ra khỏi sự lôi cuốn của hắn.
Dương Sỹ đã đẩy cậu vào một góc không thể thoát ra, và cậu biết mình phải tìm cách để tự cứu lấy mình, dù có khó khăn đến đâu.