Sau khi hắn nhận tổ quy tông ,được ông nội công nhận là con cháu Hạ Gia.
Nơi bóng tối không có người ,hắn mới thực sự lộ bản chất một con sói săn mồi của mình.
Dương Sỹ đứng đó, ánh mắt hắn sáng lên như thể vừa phát hiện ra một thứ gì đó, một sự thay đổi đầy quyền lực trong mình.
Hắn mỉm cười, nhưng đó là một nụ cười lạnh lẽo, không chút ấm áp.
Cảm giác này như một sự trả thù ngọt ngào cho tất cả những gì hắn đã phải chịu đựng.
Dương Sỹ cười khẩy, giọng lảnh lót đầy tự tin:
"Nhận tổ quy tông rồi sao? "
"Ha... bây giờ mày phải gọi tao hai tiếng 'anh hai' rồi đấy. Giờ ai hơn ai? Mày thấy rõ rồi đấy, phải không?"
Hắn khoanh tay, đứng vững trước mặt Hạ Hoàng Tuấn, và ánh mắt hắn tràn đầy sự thỏa mãn.
Cả cơ thể hắn tỏa ra sát khí ,vỗ vào mặt anh ta như tuyên bố bản thân mình sắp giành hết những thứ anh ta từng cậy vào mà ngạo mạn hành hạ hắn dưới chân.
Hoàng Tuấn,cả người run lên vì tức giận, nhưng vẫn không thể nói được gì, miệng anh mở ra nhưng không thể thốt thành lời.
Sự ghen ghét trong anh dâng lên từng đợt, như lửa cháy rực trong lòng:
"Được rồi, mày đã thắng. Nhưng cái giá này, mày có chịu nổi không?"
Anh ta cúi đầu, cảm giác như không thể chịu đựng được nữa, nhưng trong lòng lại đầy sự phẫn nộ không thể giấu giếm.
Tất cả những gì anh ta từng có, giờ đây đều đã tuột khỏi tay.
Dương Sỹ không hề bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của Hạ Hoàng Tuấn, hắn vẫn tiếp tục nhếch mép cười, thậm chí còn thấy vui vẻ hơn:
"Vậy thì cứ chờ xem, Hoàng Tuấn. Tao có được công ty, có được tất cả những gì mày luôn muốn. Giờ tao là người giàu có, có thể làm gì cũng được. Còn mày, thì sao? Mày chỉ còn lại sự tức giận thôi."
Hắn bước lại gần, giọng nói như cắt đứt mọi hy vọng còn lại của Hạ Hoàng Tuấn.
Cái cảm giác chiến thắng này khiến hắn không thể không vui mừng.
Hạ Hoàng Tuấn nắm chặt tay, miệng anh cứng lại, nhưng đôi mắt vẫn đầy sự căm phẫn:
"Mày sẽ không bao giờ hiểu được, Dương Sỹ. Mày có thể có tất cả, nhưng mày không thể có được điều quan trọng nhất. "
"Đừng nghĩ mày đã thắng rồi. Cuộc chơi này vẫn chưa kết thúc."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Hạ Hoàng Tuấn biết rõ, tất cả những gì anh ta từng có giờ đây đã bị đoạt đi một cách dễ dàng, và anh ta không thể làm gì để lấy lại.
Dương Sỹ nhìn Hạ Hoàng Tuấn, đôi mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh, như thể đang muốn nói một điều gì đó.
Nhưng hắn im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Một lúc sau
Dương Sỹ đứng vững, ánh mắt hắn đầy tự mãn và kiêu ngạo, đôi môi khẽ nhếch lên, một nụ cười như cắt qua không khí.
Hắn dường như không thể kiềm chế được sự hài lòng, cảm giác như đã chạm tới đỉnh cao của quyền lực, điều mà trước đây hắn chỉ dám mơ tưởng.
Dương Sỹ cười khẩy, giọng đầy mỉa mai, nhưng vẫn chứa đựng sự thỏa mãn tuyệt đối:
"Ông nội đã đưa tao toàn quyền công ty Giải trí Khánh Thành. Coi như bù đắp cho tất cả những khổ sở mà tao đã phải chịu đựng trong suốt bao năm qua. Haha!"
Hắn cười lớn, giọng nói vang lên trong không gian như một cơn gió lạnh thổi qua, đầy sự đắc thắng.
Dương Sỹ tiếp tục, với ánh mắt đầy châm biếm ,khinh thường :
"Điều mà mấy năm qua, đứa vô dụng như mày không thể làm được. Hoàng Tuấn, mày thấy sao hả? "
"Cảm giác bị người khác chà đạp dưới chân, sỉ nhục có thú vị không? Có thú vị không? Mày đã từng chà đạp tao thế đấy!!!"
Hắn gần như hét lên, giọng nói đầy tức giận và sự căm thù dồn nén, như thể mỗi từ hắn nói ra là một nhát dao đâm vào trái tim Hạ Hoàng Tuấn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Hạ Hoàng Tuấn, cảm giác chiến thắng giờ đây rõ ràng như một dòng sông cuồn cuộn chảy, không thể dừng lại.
Hoàng Tuấn đứng sững lại, ánh mắt ngập tràn sự đau đớn và thất vọng, nhưng cũng có chút gì đó của sự nguội lạnh.
Anh không thể nói gì, chỉ nhìn Dương Sỹ, cảm giác nghẹn ngào và sự tổn thương quá lớn khiến anh như bị đâm vào một vết thương sâu trong lòng.
"Mày không hiểu... Không bao giờ hiểu được sự đau khổ của tao.Mày thì có gì hơn tao, một con chó lớt đường "
Dương Sỹ nhìn Hạ Hoàng Tuấn, một nụ cười đầy khinh miệt hiện lên trên môi
"Không, Hoàng Tuấn. Chính mày mới không hiểu. "
"Mày đã làm tao phải sống trong bóng tối quá lâu, khiến tao không còn biết mình là ai.
" Và bây giờ, tao đã lấy lại tất cả. Những gì mày đã có, giờ đây là của tao!"
"Cứ tỏ ra vũng vẫy trong yếu ớt đi.Cứ chờ một ngày con chó lót đường mày khinh thường ,không cho vào mắt sẽ nắm quyền Hạ Gia ,haha"
Hắn không còn cố gắng tỏ ra thương hại hay lo lắng gì nữa, chỉ còn lại một Dương Sỹ tràn đầy tự tin và niềm vui khi đã đạp lên kẻ đã từng chà đạp mình.
Không gian trở nên im lặng đến nghẹt thở, mỗi từ hắn thốt ra như từng cơn sóng vỗ vào bờ, và những vết thương cũ lại bắt đầu rỉ máu.