Phu nhân An đứng trước cửa, tay nắm chặt tay Dương Sỹ, ánh mắt bà phức tạp, đầy sự kiềm nén
Mặc dù bà đã quyết định đưa con trai mình về, nhưng trong lòng lại có vô vàn những cảm xúc khó tả.
Bà không hề dễ dàng gì khi phải đối diện với sự phản ứng của Hạ Hoàng Tuấn, người con trai mà bà yêu thương và bảo vệ suốt bao năm qua.
" Mẹ đừng lo ,rồi em ấy sẽ chấp nhận được thôi" Hắn khẽ vô về an ủi mẹ mới nhận của mình ,đâu ngờ có một ngày hắn và đối thủ trong nghành lại trở thành anh em cùng mẹ khác cha cơ chứ !
"Cạch "
Cửa vừa mở, Hạ Hoàng Tuấn đứng ở đó, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Anh ta nhìn Dương Sỹ, rồi lại nhìn lại mẹ mình ,đôi mắt như thể muốn xuyên thủng mọi thứ, và chỉ có một cảm giác duy nhất lấp đầy tâm trí - sự tức giận điên cuồng.
Hạ Hoàng Tuấn gầm lên, giọng không thể kìm nén:
"Rốt cuộc mẹ đang làm cái quái gì vậy?! Lại mang hắn về đây sao?! Hắn là ai mà mẹ lại có thể đối xử với hắn như thế? Làm sao mẹ có thể bỏ mặc tôi, bỏ mặc gia đình này để lo cho một đứa con hoang, một đứa trẻ mà mẹ đã để lạc đi suốt bao nhiêu năm?"
Giọng anh vang lên trong căn phòng, mỗi từ như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Phu nhân An, khiến bà chợt ngập ngừng, nhưng rồi bà chí im lặng không trá lời.
Mọi sự giải thích lúc này đều trở nên vô nghĩa.
Dương Sỹ nhìn Hạ Hoàng Tuấn, cảm giác như có một vết thương sâu trong lòng, nhưng hắn không nói gì, chỉ đứng đó im lặng.
Một lúc sau ,hắn tỏ vẻ vô tội nói
"Hoàng Tuấn, tôi không có lỗi trong chuyện này. Mẹ tôi không có lỗi."
Hắn cắn môi ấp úng" Tôi chỉ... tôi chỉ muốn được biết tôi là ai."
Giọng Dương Sỹ dịu dàng, nhưng ánh mắt của hắn lại đầy sự buồn bã, như thế hắn hiểu rằng mọi thứ đã quá
muon.
Hạ Hoàng Tuấn bắt đầu bước tới, đôi mắt sáng rực lên như ngọn lửa giận dữ, anh chỉ vào Dương Sỹ, lời nói buông ra như những lưỡi dao sắc bén:
"Mày đừng có mở miệng ra nói gì nữa! có biết mình là ai không?"
Chỉ thẳng mắt hắn quát "Mày là một tên vô giá trị, là kẻ đến phá hoại cuộc sống của tao ! Mẹ tao đã dành cả đời để chăm sóc tao,mãi mãi là như vậy ,tự nhiên mày lại đột ngột xuất hiện làm cái đell gì ,để giành lấy hết tất cả của tao à!!!"
Hoàng Tuấn xông đến, khuôn mặt anh đỏ bừng vì tức giận, những câu từ cứ thế tuôn ra như không thể ngừng lại
Phu nhân An vội vã bước tới, tay giữ chặt lấy vai Hạ Hoàng Tuấn, giọng bà lo lắng, nhưng cũng đầy đau đớn:
"Hoàng Tuấn, đủ rồi! Con đừng nói vậy nữa! Dương Sỹ là anh trai con! Con không thể cứ đối xử với nó như thế!"
Bà chỉ có thể nói vậy, nhưng trong lòng, bà cảm thấy như bị xé ra thành từng mảnh, bởi tình cảnh bây giờ đã quá phức tạp.
Hạ Hoàng Tuấn hất tay bà ra, mặt anh ta như bị nhấn chìm trong làn sóng giận dữ, chỉ còn lại sự tàn nhẫn trong từng lời nói:
"Mẹ... mẹ thật sự nghĩ tôi có thể chấp nhận điều này sao?"
" Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai đến phá vỡ cuộc sống của tôi! Cả đời tôi chỉ có mình mẹ, và giờ có thằng chó này xuất hiện, định chễm chiếm gia sản này ,đạp tôi xuống ,nó sẽ lấy hết tất cả những gì tôi có!"
Anh tư nhìn Dương Sỹ với ánh mắt căm hờn, như thể không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.
Cảm giác mất mát và tức giận của anh khiến anh như một con thú dữ, không thể kiềm chế được nữa.
Dương Sỹ lúc này, hắn không thể đứng im, bước về phía Hạ Hoàng Tuấn, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào anh, giọng nói trầm xuống
"Hoàng Tuấn, tôi không muốn giành bất kỳ thứ gì của cậu"
"Nhưng nếu cậu cứ mãi như thế,mẹ sẽ đau lòng "
"Tôi không phải là kẻ thù của cậu. Mẹ chúng ta chỉ muốn mọi thứ được bình yên, nhưng cậu lại không thể hiểu điều đó."
Giọng hắn cứng rắn hơn, như thể có một cái gì đó đã thay đổi trong hắn, hắn không còn là đứa trẻ mà Hạ Hoàng Tuấn có thể dễ dàng xua đuổi
Hạ Hoàng Tuấn cúi thấp đầu, đôi mắt như thiêu đốt với sự đau khổ, lại quay lưng đi, giọng không còn đầy tức giận, nhưng vẫn đậm sự tổn thương
"Tao đã mất tất cả rồi.Mày không biết tao đã phải chịu đựng thế nào khi bà ấy không ở bên tao, và giờ mày lại đứng đó nói chuyện với tôi như thể mọi thứ đều ổn sao?"
" nực cười thật ,giải occar lần này phải trao tặng mày nhỉ" anh ta cười khuẩy nhìn hắn.
Giọng anh ta nghẹn lại, đôi tay anh siết chặt, nhưng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa.
Phu nhân An không còn có thể chịu đựng thêm nữa, bước tới ôm lấy Hạ Hoàng Tuấn, giọng bà đầy sự yếu ớt:
"Hoàng Tuấn, con đừng làm vậy. Mẹ biết con đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng con phải hiểu, Dương Sỹ không phải là kẻ thù của con. Con không thể cứ mãi căm ghét nó như thế."
Phu nhân An ôm chặt con trai mình ,Hoàng Tuấn cũng ôm lấy mẹ mình
Trong không khí ấm áp ấy ,nhưng tim hắn lại lạnh băng. Xem bọn họ diễn hề.Khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười nham hiểm.