Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 55: Chương55




Trong căn phòng sang trọng nhưng nặng nề đến ngột ngạt, ánh đèn chùm trên trần nhà hắt xuống một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Lê Sơ quỳ dưới sàn, hai tay nắm chặt mép quần, toàn thân run rẩy như một chiếc lá trước cơn bão.

Đối diện cậu ta là Hạ Hoàng Tuấn, gương mặt bình thường điềm tĩnh giờ đây đanh lại, ánh mắt lạnh lẽo không chút khoan nhượng.

Hạ Hoàng Tuấn giọng trầm, lạnh như băng:

"Ngẩng mặt lên!!"

Giọng như quát chẳng có chút dung túng nào nữa

"Cậu nghĩ tôi sẽ tiếp tục dung túng cho cậu sau tất cả những gì cậu làm sao?"

Lê Sơ ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đầy sợ hãi.

Cậu ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ thốt ra được vài từ lắp bắp,với giọng run rẩy:

"Hoàng Tuấn... em sai rồi. Là em nhất thời hồ đồ. Xin anh... cho em một cơ hội!"

Hoàng Tuấn bước chậm về phía cậu ta, mỗi bước chân như giáng xuống khiến Vân Kỳ co rúm lại.

Đột ngột, hắn cúi xuống, nắm lấy cổ áo Vân Kỳ kéo cậu ta đứng dậy.

Hạ Hoàng Tuấn gầm lên, ánh mắt cháy rực phẫn nộ:

"Cơ hội? Cậu nói đến cơ hội? Tôi đã cho cậu biết bao cơ hội, vậy mà cậu làm gì? "

"Cậu phản bội tôi, ngủ với những kẻ khác để đổi lấy tài nguyên, rồi quay lại nói rằng làm thế là vì tương lai của chúng ta? Cậu tưởng tôi là thằng ngốc sao?!"

Lê Sơ hoảng hốt vùng vẫy khi bàn tay mạnh mẽ của Hoàng Tuấn siết chặt cổ áo, kéo cậu ta sát vào gương mặt giận dữ kia.

Cậu ta khóc lóc, van xin:

"Không! Em không cố ý phản bội anh! Em chỉ... chỉ muốn chứng minh rằng em cũng có thể tự mình đứng vững...

Em sai rồi, làm ơn, tha cho em!"

Hoàng Tuấn bật cười, một nụ cười lạnh lẽo đến gai người.

Hạ Hoàng Tuấn giọng khinh bỉ:

"Tự mình đứng vững? Bằng cách bán thân cho người khác sao? "

"Cậu là thứ tôi nhặt lên từ đống bùn nhơ, cho cậu tất cả: danh tiếng, địa vị, tiền bạc. Nhưng cậu đã làm gì để đáp lại? Cậu không xứng đáng với bất cứ thứ gì cả!"

Bồng nhiên, hắn ta buông tay, đẩy mạnh khiến cậu ta ngã sõng soài xuống sàn.

Anh ta quay người, rút ra một chiếc vali nhỏ và ném về phía Lê Sơ

Hạ Hoàng Tuấn giọng lạnh lùng

"Đây là tất cả những gì cậu còn lại. Quần áo cũ, một chút tiền lẻ. Từ giờ, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Cậu đã không còn là gì trong mắt tôi."

Lê Sơ ôm lấy chiếc vali, nước mắt lăn dài trên gương mặt tiều tụy.

Cậu ta muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt đầy khinh miệt và căm ghét của Hoàng Tuấn đã chặn đứng mọi lời biện hộ.

Hạ Hoàng Tuấn bước ra cửa, dừng lại một chút

"Vân Kỳ, từ nay, cuộc đời cậu là của chính cậu. Nhưng đừng mong bất cứ ai sẽ cứu cậu lần nữa."

"Rầm"

Cánh cửa đóng sầm lại, để lại Vân Kỳ ngồi bệt trên sàn, toàn thân run rẩy trong sự tuyệt vọng.

Cậu ta nhìn quanh căn phòng giờ chỉ còn trống rỗng, không còn gì ngoài ký ức đau đớn và sự sụp đổ không thể

cน่น vลีท.

Mấy tuần sau, Lê Sơ người từng kiêu ngạo, giờ đây ngồi bên vệ đường trong bộ dạng tiều tụy.

Cậu ta không còn vẻ tự tin, rực rỡ như trước nữa. Làn da tái nhợt, mái tóc rối bù, và đôi mắt thẫn thờ nhìn vào đám đông đi qua, như thể không còn niềm tin vào tương lai.

Vì hình tượng của cậu ta đã sụp đố, và hiện tại, Lê Sơ chỉ còn là một người nghèo khổ, ngồi chờ từng miếng cơm, từng đồng xu từ lòng thương hại của người qua đường.

Cậu trong một buổi chiều đi dạo một mình, tình cờ đi qua nơi Lê Sơ đang ngồi.

Không thể không chú ý đến dáng vẻ của người trước đây từng là kẻ bắt nạt mình, giờ đây lại là một kẻ đáng thương, cầu xin sự giúp đỡ.

Cậu nhìn vào gương mặt khốn khổ của Lê Sơ, một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng.

Dù cho những gì cậu ta đã làm với cậu, dù cho sự ghét bỏ và tổn thương mà gây ra, cậu vẫn không thể làm ngơ trước cảnh tượng này.

Cậu bước lại gần, không nói một lời, chỉ im lặng mở ví tiền và bỏ vài đồng vào chiếc bát trước mặt cậu ta.

Cậu nhẹ nhàng, ánh mắt khó hiểu

"Cậu thảm đến mức này sao?"

Cậu không nhìn thẳng vào Lê Sơ ,nhưng giọng nói trầm buồn.

Lê Sơ nhìn vào những đồng tiền rơi vào bát mình, đôi mắt đầy sự ngỡ ngàng, không thể tin vào những gì mình đang thây.

Một phần trong cậu ta muốn nổi giận, muốn quát tháo, nhưng cái cảm giác xấu hổ và kiềm chế lại khiến cậu ta.

không thể làm gì khác.



Cậu ta không còn là con người trước đây nữa, không còn quyền lực hay sự cao ngạo ấy

Lê Sơ giọng khàn đạc, lạc lõng

"Mày ... mày không cần giúp tao!!!"

Cậu ta nhìn vào cậu,cố gắng giữ vững lòng tự tôn đã mất

"Tao xứng đáng với tất cả những gì tao đang nhận.Bởi vì thua mày mà ,là tao tính toán sai rồi !!!"

Cậu im lặng một lúc, không trả lời.

Cậu nhìn Lê Sơ ,và có lẽ lần đầu tiên, cậu cảm thấy chút gì đó... tiếc nuối.

Nhưng rồi,cậu vẫn ngồi xuống trước mặt Lê Sơ ,ánh mắt bình tĩnh đến lạ " Trong chuyện này ,dù cậu có tính toán giỏi đến mấy cũng vô ích ,cậu sẵn sàng chà đạp người khác để đạt được mục đích ,con người hạ tiện như cậu sẽ lãnh đủ hậu quả "

Lê Sơ nghiễn răng ken két ' Vân Kỳ ,mày đừng có giả nhân giả nghĩa nữa.Kinh tởm lắm "

Cậu thở dài "Haizz...Tôi cũng không nghĩ trên đời này có ai yêu thương cậu thật lòng ,nhưng ai ngờ lại có đấy "

" Cậu biết ai không ?"

Lê Sơ nhướn mày "Ai ?"

"Là bà cậu đấy"

Cậu ta hoang mang " Cái gì'

" Dù tôi có diễn giỏi đến mấy ,cũng không thể thay thế được cậu.Hôm qua ,bà đã nói muốn gặp Lê Sơ của bà,không phải tôi..."

Lê Sơ không có chút phản ứng nào ,ngoại trừ sự khinh miệt giấu trong ánh mắt

" Cái bà già ấy ,chỉ cản bước tôi"

Cậu vẫn gằn giọng "Cậu đi gặp bà mình một lần đi. Đừng để bà phải chờ đợi thêm nữa."

Lê Sơ ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, tràn đầy bất lực và giận dữ gẵn giọng:

"Gặp bà? Để làm gì? Bà ta cũng chỉ coi tôi như một gánh nặng. Cậu muốn cứu rỗi tôi à, Vân Kỳ ? Hay cậu chỉ muốn nhìn tôi thảm hại thêm thôi?"

Cậu không động lòng trước sự công kích ấy, chỉ bình thản đáp:

"Tôi không cầu xin cậu. Nhưng nếu cậu còn một chút lương tâm, hãy đi. Bà đã già, thời gian không chờ ai cả."

Không khí rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió thối qua khe phố.

Cậu ta siết chặt tay, gục đầu xuống, không trả lời ,thì thào:

"Tại sao cậu lại quan tâm tôi? Sau tất cả những gì tôi đã làm?"

Cậu không trả lời ngay, ánh mắt thoáng trầm xuống.

"Bởi vì cậu không phải người duy nhất đang diễn một vai kịch."

Câu nói ấy như một tia sét giáng thẳng xuống, khiến Lê Sơ ngẩng phắt đầu lên.

Nhưng trước khi cậu ta kịp hỏi,cậu đã tiếp lời, giọng nói chậm rãi, lạnh nhạt mà sắc bén:

"Tôi không phải Vân Kỳ mà cậu từng biết. Và... cơ thể này cũng không phải của tôi."

Ánh mắt cậu ta tràn đầy hoang mang hoảng loạn:

"Mày nói gì? Vân Kỳ, mày đang đùa gì vậy?!"

Cậu cúi người xuống gần hơn, giọng nói càng trầm hơn, tựa như đang rạch từng lớp bí mật ra ánh sáng.

"Cậu nghĩ linh hồn của Vân Kỳ ở đâu,Lê Sơ? Thứ mà cậu đang thấy đây chỉ là một màn kịch. "

"Cơ thể này thuộc về Vân Kỳ, Và linh hồn của trong này là của tôi - người có tên giống cậu nhưng không có nhân cách thối tha như cậu"

Lê Sơ trợn trừng mắt, cả người cứng đờ.

Cậu ta lắc đầu liên tục, không tin nổi những gì vừa nghe.

Cậu ta lắp bắp:"Không... Không thể nào! Mày đang đùa... Đúng không?"

Cậu mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo pha chút mỉa mai."Đùa sao? Không đâu. Đây là sự thật!"

"Nhưng cậu biết không, màn kịch này vốn không nên bị vạch trần."

" Bởi vì nếu vạch trần, nó sẽ mất vui."

Cậu đứng dậy, nhìn xuống Lê Sơ bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Vậy nên, hãy làm tốt vai của mình. Cậu không có quyền sụp đổ, cũng không có quyền trốn chạy. Bởi vì cuộc chơi này... vẫn chưa kết thúc."

Cậu thở dài nói "Phù... nếu cậu không tới thăm bà mình, cứ coi như bà ấy không có đứa cháu bất hiếu như cậu ,chỉ có đứa cháu duy nhất là tôi thôi đi"

Nói rồi, cậu quay lưng bước đi, để lại Lê Sơ ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy.

Lê Sơ không biết mình nên tin hay không, nhưng những lời nói ấy giống như một lưỡi dao, cắm sâu vào từng ngóc ngách của sự thật cậu ta không dám đối mặt.

Sau bóng lưng cậu rời đi,Dương Sỹ bước chậm rãi đến, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.

Lê Sơ vừa nhìn thấy hắn liền nhào tới, đôi tay run rẩy túm lấy cổ áo hắn.

Cậu ta gào lên, giọng lạc đi:

"Là tôi! Là tôi mới là Lê Sơ mà anh yêu! Người ở bên anh từ đầu đến cuối là tôi, không phải cậu ta! Dương Sỹ, tất cả những gì anh có... đều nhờ tôi mà có!"



Dương Sỹ nhìn cậu ta ,ánh mắt không hề dao động, thậm chí còn lộ ra chút chán ghét.

Hắn khẽ hất tay Lê Sơ ra, giọng trầm trầm mà đầy uy lực:

"Thật sao? Vậy hãy nói thử xem, cậu đã làm gì để tôi có được ngày hôm nay?"

Giọng nghẹn lại, nhưng không chịu thua, cậu ta tiếp tục cố gắng giải thích, đôi mắt đỏ ngầu:

"Là tôi! Đêm đó, đêm anh say rượu, là tôi đã ở bên anh. Không phải cậu ta, không phải Lê Sơ nào khác. Tôi đã hy sinh mọi thứ vì anh, vậy mà anh lại tin tưởng cậu ta?!"

Dương Sỹ nghe đến đây, môi nhếch lên một nụ cười lạnh, như đang chế giễu cả Lê Sơ lẫn những lời nói của cậu ta

"Đêm đó? Cậu nghĩ chỉ một đêm say rượu có thể thay đối tất cả sao? Thật nực cười.Cậu thậm chí không đủ tư cách để so sánh với em ấy."

Câu nói như một nhát dao chí mạng khiến Lê Sơ choáng váng.

Cậu ta siết chặt tay, hét lên:"Không! Anh đang bị cậu ta lừa! Cậu ta không phải Lê Sơ thật!"

"Tôi mới là người anh yêu! Là tôi đã giúp anh tiến xa trong sự nghiệp, là tôi đã chịu đựng tất cả để ở bên anh!"

Dương Sỹ cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén nhướn mày, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu ta giọng nói trầm thấp nhưng đủ sức nghiền nát mọi hy vọng còn sót lại trong lòng cậu ta

"Giúp tôi? Cậu tự đánh giá mình cao quá rồi. Tất cả những gì tôi đạt được, không liên quan gì đến cậu."

"Ngược lại, cậu chỉ là kẻ hèn mọn, dùng thủ đoạn bẩn thỉu để tiếp cận tôi.Cậu nghĩ rằng đêm say rượu đó đủ để cậu ràng buộc tôi sao? Thật ngu xuẩn."

Cậu ta bật cười như điên dại, nước mắt giàn giụa trên gương mặt đầy vẻ uất hận.

"Anh biết mà! Anh biết rõ đêm đó là tôi! Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi đã làm tất cả vì anh! Anh không thể phủ nhận tôi như vậy!"

Dương Sỹ khẽ cười nhạt, từng bước tiến sát lại, giọng nói như kim châm:

"Cậu thực sự nghĩ rằng chỉ một cái thân xác bẩn thỉu đó có thể trói buộc được tôi sao?"

"Câu trọng sinh, tôi cũng thế "

"Đêm đó, tôi biết rõ ai là người bên cạnh mình, và tôi cũng biết cậu đã cố tình gài bẫy."

" Lúc ấy tôi tin lầm về cậu rồi"

"Nhưg may mắn thay bây giờ ,dù có thế nào, trái tim tôi cũng chỉ thuộc về cậu ấy."

"Cậu chẳng là gì cả, Lê Sơ .Một thứ rác rưởi, đó là tất cả những gì tôi nghĩ về cậu "

Cậu ta sững sờ, đôi tay buông thống, không thể thốt nên lời.

Nhìn gương mặt lạnh băng của Dương Sỹ, chỉ cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, cả thế giới cậu từng mơ mộng giò hóa thành địa ngục.

Lê Sơ giọng thì thào, hoảng loạn

"Không... không phải như thế... Tôi là người anh yêu... Tôi mới là người xứng đáng bên anh..."

Dương Sỹ thở ra một hơi dài " Lê Sơ,cả đời cậu hết vu lợi,rồi tính toán người ta ,không chán sao ?"

"tôi biết rõ tất cả rồi"

"Không cần diễn nữa.Vở kịch khốn kiếp này nên hạ màn đi tôi đã quá mệt rồi !"

Hắn cười khinh bỉ " Ha...cho dù cậu có trùng sinh bao nhiêu lần,vẫn thất bại thôi,mặt nạ ấy được kéo xuống ,con người nhơ nhuốc đầy tham vọng như cậu không xứng đáng có tình yêu"

" toi va cau nam xua chinh la mot sai lam!'

Cậu ta cười như điên " Dựa vào đâu cậu ta được hạnh phúc ,ở trên đỉnh cao cuộc đời còn tôi phải thê thảm thế này chứ"

"Dương Sỹ... ở tầng hầm ngày hôm ấy ,anh hành hạ tôi thế nào nhớ không ?"

Mày hắn cau lại đầy nguy hiểm" nếu không phải vì lỗi lầm năm xưa ,cậu nghĩ tôi sẽ niệm tình ,cho cậu còn đứng đây nói chuyện với tôi sao?"

Cậu ta sững sốt " Anh... nói vậy có ý gì ?"

Hắn quay lưng nhìn bầu trời có phần ảm đạm ấy,liếc mắt nhìn cậu ta " Thật ra ,có một việc tôi chưa từng nói cho cậu biết. Vẫn luôn giấu "

Cậu ta rũ mắt dẫu sao chẳng còn gì để mất nữa rồi " Chuyện gì ?"

" Tôi có một nhân cách nổi loạn tên Dương Ngộ,ngày cậu ngoại tình với Hoàng Tuấn cắm cho tôi chiếc sừng lớn ,tôi đau lòng quá sức chịu đựng.Nên vô tình bị Dương Ngộ chiếm lĩnh ,việc cậu ta làm tôi cũng không thể khống chế được "

Cậu ta nghiến răng " Vậy...sao"

"Tôi hiểu rồi ,hèn gì lúc ấy thần sắc anh lại khác lạ. Còn thẳng tay chặt đầu Hoàng Tuấn trước mặt tôi ,còn cười man dại ,tôi thấy máu bắn lên mặt anh rất đáng sợ ,còn dính cả vào tôi "

Dương Sỹ nhìn cậu ta "Xin lỗi..."

Cậu ta cười trừ " Người xin lỗi nên là tôi"

" Tôi đã bỏ lỡ anh,giờ hối hận rồi..."

"Có lẽ muộn ,đúng không ?"

Hắn vỗ vai cậu ta thở ra một hơi " Điều cậu nên làm là sống cho hiện tại ,và thăm bà mình đi"

" Bà ấy ở đâu?"

" Viện dưỡng lão An Khang "

Nói xong ,hắn cũng quay người lạnh lùng rời đi.

Ngày hôm đó ,cậu ta đã ngắm nhìn bóng hình ấy rất lâu, nước mắt cứ như thế ứa ra.

Cũng chẳng biết cậu ta có thăm bà mình hay không ,nhưng mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi.