Mặt trời đã khuất sau những rặng núi xa, ánh hoàng hôn đỏ cam trải dài trên mặt sông lấp lánh.
Gió thối nhè nhẹ, mang theo hơi lạnh của buổi chiều tà.
Hai người đứng bên bờ sông, mỗi người cầm một viên đá nhỏ, nhìn mặt nước phẳng lặng phía trước.
Lê Sơ khẽ nhún vai, ném viên đá đầu tiên. Viên đá nhảy trên mặt nước vài lần trước khi chìm xuống, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Dương Sỹ cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu "Em ném giỏi đấy. Có vẻ như em cũng giỏi hơn tôi ở khoản này."
Lê Sơ bật cười, ánh mắt đầy vẻ thách thức:
"Anh không dám nhận thua thì thử đi xem nào. Để coi anh có làm được tốt hơn không."
Dương Sỹ nhặt một viên đá, tập trung cao độ rồi ném ra.
Viên đá nhảy trên mặt nước ba lần trước khi chìm.
Hắn khẽ nhíu mày, giả vờ thất vọng:
"Xem ra tôi không có khiếu như em."
Le So lac dau, bat cudi:
"Anh không có khiếu hay là cố tình nhường em đấy?"
Hắn bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nói trầm thấp:
"Em nghĩ sao?"
Lê Sơ hơi giật mình trước ánh mắt ấy, vội quay đi, tiếp tục nhặt đá
"Thôi đi. Anh lúc nào cũng thích nói mấy lời như thế."
Dương Sỹ bật cười, bước tới sát bên cạnh, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gang tấc.
Hắn cầm một viên đá trong tay, chậm rãi nói:
"Thật ra, tôi thích cảm giác này. Yên bình, không tranh giành, không hơn thua. Chỉ có tôi và em."
Lê Sơ hơi khựng lại, tay nắm viên đá chặt hơn, nhưng không nói gì.
Dương Sỹ nghiêng người nhìn cậu, mỉm cười:
"Em biết không, dù đứng ở bất kỳ đâu, tôi vẫn muốn ở cạnh em. Vì em làm tôi thấy cuộc sống này bớt cô đơn."
Lê Sơ quay sang nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau trong sự im lặng.
Dòng sông vẫn lặng lẽ trôi, mang theo những cơn gió khẽ vờn qua mái tóc của cả hai.
Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng Lê Sơ, nhưng cậu vẫn cố giữ giọng điệu bình thản:
"Anh lúc nào cũng giỏi ăn nói như vậy à?"
Dương Sỹ bật cười, khẽ vươn tay, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cậu:
"Không phải giỏi ăn nói, mà là tôi nói thật lòng."
Cả hai đứng bên bờ sông, bóng hai người đổ dài dưới ánh chiều tà, hòa lẫn cùng dòng nước lặng lẽ chảy.
Buổi tối
Bên bờ sông lộng gió, ánh trăng bạc chiếu sáng mặt nước gợn sóng, Dương Sỹ đứng đối diện cậu ,ánh mắt trầm tĩnh, mang chút gì đó khó diễn tả.
Hắn khẽ hít sâu, như gom hết dũng khí để nói ra những điều chôn giấu trong lòng.
"Đời tôi, yêu hai người đều tên Lê Sơ. Nhưng tôi tuyệt không hối hận, bởi vì tôi đã yêu hết mình. Đó là những cảm xúc chân thành nhất, không có gì để hối tiếc."
Cậu hơi sững lại, ánh mắt chăm chú nhìn hắn như đang cố hiểu từng lời hắn nói.
Hắn rũ mắt nói tiếp"Và tôi... tôi muốn cảm ơn Dương Ngộ."
" Cậu ấy đã thay tôi chịu đựng những nỗi đau trong quá khứ, những thứ mà tôi không đủ can đảm đối mặt khi đó."
"Nhung..."
Hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn về dòng sông lấp lánh ánh trăng, như đang gói ghém tất cả những ký ức đau buồn
lai.
" Nhưng bây giờ, tôi đã đủ mạnh mẽ để tự bước đi trên con đường của mình rồi. Tôi không cần cậu ấy nữa... Cậu ấy có thể đi được rồi."
Hắn quay sang nhìn cậu nở một nụ cười nhẹ ẩn chứa sự kiên quyết Lê Sơ:
"Cậu ấy có thể đi được rồi. Tạm biệt."
Nói xong, hắn khẽ cúi đầu, như để gửi lời tạm biệt cuối cùng đến một phần quá khứ của mình.
Gió thổi qua, làm tung mái tóc mềm của hắn, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, không còn sự hoang mang hay yếu
duoi.
cậu bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn "Anh không cần phải tạm biệt một mình.Em sẽ luôn ở đây, bên anh. "
"Bất kể anh có bước đi bao xa, quay đầu lại, em cũng vẫn ở đó."
Hắn hơi giật mình nhìn hắn, đôi mắt thoáng dao động. "Em không giận sao? Anh không phải là bạn trai tốt"
Cậu bật cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy chắc chắn:
"Anh nói sai rồi."
" Anh là người bạn tốt "
Hắn khẽ cười " Ừm ,Lê Sơ này.."
" Hửm "
Nhìn cậu ấm áp khẽ nói "Người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một. Dù em có là ai, là Lê Sơ ban đầu hay là em bây giờ, anh đều yêu hết mình."
Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu "Đừng nghĩ nhiều nữa. Bây giờ, chỉ cần nghĩ về hiện tại. Anh, em, và tương lai chúng ta cùng tạo nên."
Cậu hơi cúi đầu, che đi ánh nước trong mắt.
Gió bên bờ sông vẫn thổi nhè nhẹ, nhưng lòng Lê Sơ giờ đây ấm áp hơn bao giờ hết.
Hắn bất ngờ nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi về phía dòng sông.
" Chúng ta ngắm trăng đi ,tròn như bánh vậy.Ăn ngon không ?"
" Anh trẻ con vậy sao"
" Trẻ con cũng tốt mà ,miễn nó làm em được hạnh phúc":
Cậu nhìn hắn ,bóng hình lúc nhỏ như hiện lên trong tâm trí. Tuổi thơ cậu chẳng hạnh phúc gì cả dù chỉ là một đứa trẻ.
Có lẽ xuyên sách cũng là một món quà...
Một bất ngờ ngọt ngào mà Lê Sơ không hề ngờ tới-hắn đã ở đây, mang đến sự bình yên mà cậu luôn khát khao.
Giờ cậu mới hiểu cảm giác này.
Rung Động Là Vậy Sao?