Ảnh Đế Và Tình Nhân Thích Lừa Gạt

Chương 7




--- Ngày chủ nhật cuối tuần ---

Một buổi chiều muộn,bầu trời hơi ảm đạm.Hắn lái xe chở cậu về ngoại.Khu trước kia Lê Sơ ở đó là một khu nhà cũ kỹ nằm trong con hẻm nhỏ.Hắn bất ngờ khi cậu mở cửa bước xuống xe mà cứ thế đi qua những con đường lầy lội ấy

//Cạch // Tiếng cửa xe mở ra,hắn lẽo đẽo theo sau cậu.Khi tới gần ,hắn mới hỏi " Em sao không lên xe ngồi '

Cậu cười xòa " Này anh.Nhìn xem con ngõ nhà ngoại em,nhỏ bé như thế ,anh đi xe ô tô vào.Ra được chắc ?"

Ừ ha...sao mình không nghĩ ra nhỉ

Hắn nghĩ thầm,rồi bước vội theo chân cậu.Theo trí nhớ ,Lê Sơ nhanh chóng tìm ra ngôi nhà mọc đầy rong rêu có ngọn đèn lồng màu đỏ treo trước cửa kia chính là nhà mình

Dừng bước chân trước cửa ,liền vội bấm chuông

" Ting tong " Tiếng chuông vang lên ,cũng khiến cậu hồi hộp không nguôi

Một lúc sau ,bà cụ già hai thứ tóc dáng đứng lom khom mở cửa.Nhưng khi nhìn thấy người nhấn chuông xuất hiện trước mặt là cháu trai mình ,bà đã không kìm được xúc động ,hai hàng lệ lăn dài trên má nức nở " Thằng bé ngốc ,sao giờ mới về thăm bà hả "

" Bà nhớ cháu quá ,quay qua để bà coi.Cháu trai ngốc của bà có gầy đi không nào " vừa nói ,bà cậu vừa xoay người cậu.Chưa kịp phản ứng cậu đã bị bà ôm chầm vào lòng ,cảm giác tình thân dâng ngược vào tim khiến tay cậu run rẩy mà ôm chặt bà cụ ốm yếu kia

Tiếng nức nở từ cổ họng phát ra " Bà ,cháu xin lỗi.Tại cháu bận việc quá "

Bà buông cậu ra,cười xòa " về sau ,về thăm bà nhiều chút.Bà có lẽ cũng sắp không còn sống bao lâu nữa.Bà muốn nhìn thấy cháu nhiều hơn "



" Bà đừng nói thế mà, bà sẽ ở mãi bên cháu " cậu sụt sùi nức nở ,lần đầu tiên cậu cảm nhận được không khí gia đình ngập tràn trong tim,sao có thể ngắn ngủi như vậy được

Lúc này,bà mới chú ý đến cậu trai trẻ cao hơn cháu trai mình một cái đầu ,mái tóc đen phồng phềnh được uốn xoăn nhẹ ,có những lọn tóc đã dài chỉa xuống lông mày ,khuôn mặt ưa nhìn,mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần sọc đen.Bà ngờ ngợ cảm thấy người này rất quen ,như từng nhìn thấy đâu rồi,nhưng lại chẳng nhớ ra" Cậu ta là..."

Cậu vui cười giới thiệu " Anh ấy tên Dương Sỹ "

Lúc này ,hắn mới phản ứng cười một cái " Dạ cháu là bạn trai của Lê Sơ ,hân hạnh được biết ngoại "

" Do chỉ nghe qua lời kể của em ấy ,và nhiều lần cháu đã đề nghị em ấy về thăm.ngoại nhưng lại chẳng có dịp ,giờ tận mắt được nhìn thấy ngoại vẫn sống tốt ,và cảnh hai người ôm nhau lúc nãy ấm áp lắm ,nên cháu cũng không tiện lên tiếng.Xin lỗi ạ "

Khóe môi cậu giật giật ,nhìn người trước mắt thân thiện đến đáng ngờ,nếu không đọc qua tiểu thuyết ,cậu sẽ tưởng tượng đây chính là một người yêu hoàn hảo ,thân thiện và đối tốt với người nhà của người yêu.Chứ không phải một diễn viên đóng cả chục bộ phim.Mà cậu nói thật ,trước đây cậu hơi có thành kiến với nghề diễn viên ,bởi vì khi tới cảnh hôn ấy ,liệu người ta có thể nhập tâm đến mức như thật không.Và liệu cảm xúc ấy ,khi đạo diễn hô cắt có dứt được hết...

Bà ngoại cậu lên tiếng " Được rồi.Bà cũng tuổi xế chiều ,cản trở cháu yêu đương làm gì.Nam hay nữ cũng phải ăn cơm.Mau vào nhà đi các cháu"

Lời mời vang lên ,hai người sao nỡ từ chối mà bước vào.Ngồi trên ghế đợi bà một lát ,hai người tranh thủ nói chuyện với nhau

" Dương Sỹ ,bộ trước đây em chưa từng đến thăm bà hay sao"

Hắn cau mày " Phải ,em chỉ nhắc anh về chuyện của bà một chút "

"Vậy sao anh biết con ngõ nhà bà em?"



Nói đến đây ,hắn lại trầm lặng.Cậu lại không dám hỏi tiếp,bởi cậu biết càng hỏi sẽ càng lộ chuyện mình không phải Lê Sơ - mà hắn yêu...

Đúng lúc đó

Bà dọn một mâm cơm lên đầy đủ món canh,rau muống xào ,và món thịt kho tàu hình như bình thường bà chẳng ăn.Chỉ là thấy cháu trai trở về nên mới tất bật nấu nướng.Bởi đối với bà ,một bữa cơm đầy đủ thành viên mới chính là một bữa cơm.ngon nhất

" Woa ~ món thịt kho này mùi thơm quá ,màu còn rất đẹp.Bà làm thế nào vậy?"

Bà cười mà khóe mắt hơi nhăn nhăn lại " Để về sau chỉ cháu ,dễ mà.Chỉ cần cố gắng học thôi"

" Vậy thì hay quá ,về sau khi được nghỉ.Cháu sẽ về nhà ,bà dạy cháu nhé "

" Được ,được "bà gật đầu mà gắp miếng thịt vào chén cậu " Ăn mau cho nóng "

Rồi bà gắp trứng qua chén hắn ,giống như coi hắn là người nhà mà thuận tình đối đãi " Cháu cũng ăn đi,đừng khách sáo "

Hắn nhìn miếng trứng đẹp mắt kia ,rồi lại nhìn biểu tình chân thành của bà cụ trước mắt ,lòng dâng lên một phần ấm áp mà gật đầu " Cảm ơn bà'

" Không có gì.Thiếu bà lại nấu thêm cho "

" Chàng trai lớn ngày nay ăn ít quá ,nên gầy như vậy.Phải ăn nhiều bồi bổ vậy mới khỏe được "

Trong mắt bà ,Lê Sơ vẫn luôn là một đứa trẻ xứng đáng được yêu thương ,chiều chuộng...