Ảnh Hậu Hãy Mau Vào Bát!

Chương 5




Trương Hải Phong đem theo cơm hộp đến phim trường thì phát hiện Tạ Nguyên Nghi đang luyện diễn với Kiều Xảo.

Người đại diện Trương ngay lập tức mất bình tĩnh.

Tạ Nguyên Nghi đúng là vừa xinh đẹp lại tốt bụng dễ gần, nhưng mà cũng không có thân đến mức diễn thử với một người mới tuyến 18, lại còn mới quen biết như vậy chứ...

Hắn đặt cơm hộp lên bàn, tiện tay tìm băng ghế ngồi xuống, lấy trong túi ra một nắm hạt dưa, lẳng lặng nhìn Hoàng hậu và tiểu nha hoàn của cô.

Cũng khó trách Tạ Nguyên Nghi thân thiết với tiểu nha đầu này như vậy. Có được một tiểu học muội xinh đẹp, miệng thì ngọt, một tiếng tiền bối hai tiếng tiền bối, lúc diễn cũng chăm chú dụng tâm. Đối với bất kỳ người nào thì trong lòng cũng đều như uống mật.

Kiều Xảo là người phải cụ thể, nàng biết rõ cơ hội công việc lần này không dễ có được, nàng hi vọng mình có thể diễn thật tốt nhân vật này, như vậy cơ hội nhận được công việc về sau cũng nhiều hơn, cho nên khi hai người diễn thử thì nàng rất nhập tâm.

Khi đóng phim thường rất chú ý đến sự phối hợp lẫn nhau giữa các diễn viên, có thể nói là gặp mạnh sẽ mạnh, gặp yếu sẽ yếu. Kiều Xảo tuy là chưa có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào, nhưng vì trước đó đã làm công tác chuẩn bị rất lớn nên khi được Tạ Nguyên Nghi với kinh nghiệm phong phú lôi kéo thì rất nhanh đã nhập vai.

Cảnh mà các nàng diễn là sau khi Hoàng hậu say rượu, nói hết toàn bộ chuyện trong lòng với Yên Liễu, mang theo men say kéo Yên Liễu lên giường của mình cùng nhau ngủ.

Tạ Nguyên Nghi thả tóc ra, dùng trâm cài xoắn lại thành búi.

"Yên nhi, Yên nhi" Hoàng hậu Nghi Chương đứng ở giữa đại điện. Nàng mặc một thân trung y, hai má ửng đỏ còn mang theo men say, nhưng đôi môi lại hơi trắng bệch, trong mắt thì buồn bã mất mát: "Ngươi mau tới đây đi, ta lạnh"

Yên Liễu vẫn luôn canh giữ bên ngoài nghe Hoàng hậu gọi mình là Yên nhi thì nao nao trong lòng, viền mắt lại đỏ lên.

Chỉ có Hoàng hậu Nghi Chương của thời thanh xuân mới có thể gọi nàng là Yên nhi.

Hoàng hậu nhất định là nhớ đến khoảng thời gian còn trẻ, nhưng mà tình cảm Đế Hậu vỡ tan, những vui sướng từ trước đến nay cuối cùng cũng không quay lại được.

"Hoàng hậu nương nương, người mau phủ thêm y, thân thể bị lạnh thì không tốt đâu" Yên Liễu mạnh mẽ kiềm nén nước mắt, đi ra sau lưng Hoàng hậu phủ thêm áo lông chồn cho nàng.

Bỗng tay nàng bị nắm lấy.

Kiều Xảo mở to hai mắt ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyên Nghi.

"Bổn cung kêu ngươi đến đây" Thần sắc của Tạ Nguyên Nghi không thay đổi, nàng cố gắng duy trì uy nghiêm của Hoàng hậu, nhưng khi đối mặt thân mật với Yên Liễu thì không ngụy trang được nữa, nước mắt nàng chảy xuống, cổ họng phát khô, âm thanh cũng nghẹn ngào, "Đến trước mặt ta, ôm ta một cái"

Kiều Xảo lập tức bị Tạ Nguyên Nghi làm cho cảm động, nàng cũng không kiềm được mà nhẹ run ở đáy lòng: "Nương nương, nô tỹ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người"

Sau đó, trong nháy mắt nàng bị ôm vào lòng.

Kiều Xảo đã không phân rõ được mùi hương truyền đến chóp mũi nàng là mùi thơm cơ thể của Tạ Nguyên Nghi hay là vị ngọt từ trong lòng kích động đến ra ngoài không khí. Dựa theo kịch bản nàng cũng hơi nghẹn ngào ôm lấy thắt lưng Tạ Nguyên Nghi.

Thân thể hai mỹ nhân dính sát vào nhau. Kiều Xảo có thể cảm nhận được âm thanh nhịp đập của mình và Tạ Nguyên Nghi.

Bùm, bùm.

Kiều Xảo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tạ Nguyên Nghi, không còn biết mình đang là Kiều Xảo hay là Yên LIễu, cũng không biết là vì kích động hay là vì nhập vai mà cánh môi nàng khẽ run, giọt nước mắt to tròn từ hàng mi rơi xuống.

Tạ Nguyên Nghi tựa mặt mình lên mặt Kiều Xảo, vì vừa mới khóc nên âm thanh có một chút khàn khàn.

"Ta lạnh quá, ta lạnh quá, ta muốn ôm ngươi ngủ"

"Nương nương, nô tỳ..." Kiều Xảo vội mở to hai mắt ra.

Tạ Nguyên Nghi đứng thẳng người lên, nàng cao hơn Kiều Xảo một cái đầu. Đưa mắt lẳng lặng nhìn Kiều Xảo.

Đôi mắt ướt sủng của nàng đúng là chọc người yêu mến.

Men theo lực rượu, Hoàng hậu Nghi Chương kéo Yên Liễu vào nội điện.

"OK" Tạ Nguyên Nghi buông Kiều Xảo ra, lau nước mắt trên mặt, rất tán thưởng nhìn Kiều Xảo: "Tình cảm và ánh mắt của em đều rất đúng chỗ"

Kiều Xảo chỉ cảm thấy một luồng tê mỏi chạy từ đầu xuống chân, cả người đều không nhúc nhích. Khi nghe được âm thanh của Tạ Nguyên Nghi nàng mới như trong mộng bừng tỉnh, đỏ mặt nói: "Đều là tiền bối dẫn dắt tốt, cám ơn tiền bối!"

Nói tóm lại, sau một lần diễn thử, Kiều Xảo thu lại được không ít lợi.

Trong quá trình quay phim luôn có rất nhiều yếu tố không thể kiểm soát được, không phải chỉ dựa vào mỗi một câu chữ trước đó mà chuẩn bị tìm thêm thông tin là có thể hoàn toàn đảm bảo sự ổn định. Độ phối hợp với đối phương, canh vị trí của camera, góc độ ánh sáng, những thứ đó đều rất thử thách sự bản lĩnh và rèn luyện hằng ngày của diễn viên.

Kiều Xảo thở phào một hơi, giống như thả hết toàn bộ khí độc trong lòng ra ngoài. Trong kịch bản phần ngủ chung không viết sâu, nàng tất nhiên biết chuyện này phải tự mình thực hành. Những nghi vấn còn đọng lại trong lúc đọc kịch bản hôm qua đã được Tạ Nguyên Nghi giải đáp, tất cả đều vừa xem là hiểu ngay.

"Cám ơn tiền bối đã chỉ dạy!" Kiều Xảo vô cùng chân thành tỏ lòng biết ơn với Tạ Nguyên Nghi.

"Vậy thì báo đáp đi" Tạ Nguyên Nghi nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, "Chờ lát nữa lúc quay đừng có NG nha"

Mái tóc nhu thuận đầy đặn của Tạ Nguyên Nghi chỉ dùng một đầu trâm của mã não phượng kẹp lại, ánh mắt của Kiều Xảo hoàn toàn bị ngón tay thon dài trắng nõn kia hấp dẫn. Màu đỏ của sơn móng tay dưới ánh sáng của đèn trong phòng phá lệ câu nhân.

"Em sẽ cố gắng, sẽ không để tiền bối thất vọng!" Tuy là trong lòng đã sớm si mê cào tường, nhưng dáng vẻ bên ngoài của Kiều Xảo vẫn khiêm tốn, luôn nhận sự chỉ dạy.

Trương Hải Phong thấy Tạ Nguyên Nghi cuối cùng đã diễn xong với "tiểu đồ đệ" của cô thì đem theo cơm hộp chậm rãi đi qua.

"Ăn cơm thôi, anh ngồi đi" Tạ Nguyên Nghi lấy một cái ghế nhỏ ở bên cạnh cho Trương Hải Phong.

Kiều Xảo cũng không muốn làm phiền cô, nàng đứng dậy chuẩn bị tạm biệt.

"Ơ, đừng đi, ngồi xuống cùng ăn đi"

Trong lòng Kiều Xảo tức khắc nở rộ như hoa. Vừa rồi nữ thần nói cái gì vậy... nữ thần kêu nàng ở lại cùng ăn trưa sao!?

Trương Hải Phong cắn đũa nhìn chằm chằm Kiều Xảo. Hắn lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, tự cho là dạng người gì cũng đã thấy hết rồi, hôm nay xem như hắn lại được mở mang tầm mắt.

Hắn chưa từng thấy người nào hay xấu hổ như vậy. Nhưng cho dù có xấu hổ thì mỗi ngày cứ chạy đến chỗ người ta, không hề có chút ngượng ngùng nào như lúc diễn cảnh ôm vừa rồi.

Tạ Nguyên Nghi ngược lại thì thấy không thể trách nàng. Cô nhẹ vỗ Trương Hải Phong, nghiêng mắt nhìn hắn, thấy cô nương người ta ngượng ngùng rồi còn nhìn chằm chằm.

Trương Hải Phong bĩu môi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà ăn.

Không ngờ người đi theo đại tiểu thư từ lúc mới bước chân vào giang hồ nhiều năm như hắn mà lại thua kém một tiểu cô nương.

Được được được, hắn té đây.

"Ngồi đi. Em cũng bỏ thời gian ra tìm chị để diễn thử rồi, nếu chị không chiêu đãi em bữa cơm thì chẳng lẽ để em bị đói sao?"

"A không không không, ý em không phải vậy..." Kiều Xảo gấp đến mức mồ hôi đều sắp túa ra, giống như cái bánh bao nhỏ mặc người vò bóp.

"Vậy thì thế nào, muốn chị mở ra giúp em à?" Ý trêu chọc trong mắt Tạ Nguyên Nghi càng rõ ràng hơn.

Kiều Xảo ngoan ngoãn ngồi xuống, cướp chỗ ngồi ở trước mặt Tạ Nguyên Nghi, mở hộp đồ ăn mà nàng đem theo ra.

Nàng nghĩ thầm, nếu như vừa rồi nữ thần có thể bỏ đi chữ "ăn" trong câu vừa rồi thì hay biết mấy.

"Ai dô, người đại diện của em đâu?" Bây giờ Trương Hải Phong đã tự động xem Kiều Xảo là bạn của Tạ Nguyên Nghi, mà bạn của Tạ Nguyên Nghi thì chính là bạn của hắn, cho nên nói chuyện cũng tùy tiện một chút.

"Lục đại ca rất bận, dặn dò xong công việc thì cho trợ lý tới đây giúp em thôi. Nhưng mà em thấy em cũng không cần hỗ trợ gì nên để anh ấy ở bên ngoài nghỉ ngơi, nơi này đông người, cũng rất nóng..." Kiều Xảo vẫn là chưa thích ứng chuyện cùng bàn ăn cơm với Tạ Nguyên Nghi, nàng khẩn trương muốn chết, lúc đang nói chuyện cứ luôn dùng đũa khuấy cơm.

"Không tệ, rất tốt" Trong mắt Tạ Nguyên Nghi mang theo ý cười, "Đừng ăn nhanh như vậy, một hồi nữa mới bắt đầu quay mà"

"A, vâng"

"Đúng rồi, hôm nay cảnh diễn của em vẫn là buổi chiều mà, sao sáng sớm em đã đến trường quay rồi vậy?" Ngược lại Trương Hải Phong nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Xảo thật vất vả mới khôi phục lại bình thường, thoáng cái lại mạnh mẽ đỏ lên.

Cũng không thể mặt dày mặt dạn mà nói huỵch toẹt ra là nàng đến đây để ngắm nữ thần được...

"Em dậy rất sớm, muốn tới trường quay cảm nhận bầu không khí quay phim một chút. Kỹ thuật diễn của lão sư thật sự là quá tuyệt vời, em cảm thấy bản thân còn có rất nhiều chỗ cần học tập"

Ừm nói như vậy đại khái sẽ không có vẻ cố ý lắm nhỉ...

Tạ Nguyên Nghi cầm lấy khăn ướt lau đi lớp son môi bên ngoài: "Sau này kêu chị là tiền bối là được rồi. Ăn cơm đi, chờ lát nữa bắt đầu quay rồi"

Kiều Xảo gật đầu như giã tỏi, bộ dạng như hậu bối khiêm tốn ngoan ngoãn.

Ánh mắt của nàng lưu luyến trên tấm khăn ướt kia một chút, thật sự là... rất hâm mộ tấm khăn này.

*

"Cảnh thứ hai lập tức bắt đầu quay, mời các nhân viên có mặt trong mười lăm phút nữa" Âm thanh của phó đạo diễn thông qua loa đồng truyền ra ngoài, trường quay yên tĩnh không được bao lâu lại bắt đầu náo nhiệt lên.

Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đi vào trường quay, đập vào mắt các nàng là một bể nước được rải đầy cánh hoa.

Vừa rồi các nàng diễn thử với nhau chính là màn đầu tiên của cảnh này, sau khi Hoàng Hậu ôm Yên Liễu vào nội thất thì lôi kéo nàng tắm rửa rồi đi ngủ.

Tạ Nguyên Nghi đã thay sang trang phục màu da, lộ ra xương bướm tinh xảo cùng bắp đùi thon dài, thuẩn bị đi vào bể nước.

Trong nháy mắt, gương mặt Kiều Xảo đỏ lên.