Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 169




Lần trước rõ ràng đã tạo ra mâu thuẫn, Hạ Dĩ Đồng cũng có xem qua, nội tâm cảm thấy tổ tiết mục làm như này thật là trơ trẽn, nhưng trong lòng cũng rõ bọn họ là vì muốn tuyên truyền nên làm vậy, khán giả thích xem gì, bọn họ liền đáp ứng, mâu thuẫn, tranh đấu nhau cũng là một cách duy trì độ hot cho chương trình.

Ratings của chương trình này không những phụ thuộc vào đội hình của phái thực lực, mà còn phụ thuộc vào đội hình nhóm thần tượng và năng lực sản xuất của Truyền hình vệ tinh XX, nhà sản xuất phải tận lực tranh thủ hết khả năng để đảm bảo những người qua đường mặc dù không xem nhưng vẫn biết, một khi danh tiếng đã được người qua đường biết đến thì mới gọi là thành công.

Hôm nay Lục Ẩm Băng kết thúc công việc sớm, đạo diễn muốn mời cô ăn cơm, nhưng cô không chút nghĩ ngợi liền từ chối, vội vàng trở về phòng với bạn gái mình. Lúc này cô đang một tay ôm lấy bả vai của Hạ Dĩ Đồng, tay còn lại thì đang cầm di động xem, vừa xem xong thông báo của kỳ 1, lại kéo xuống đọc bình luận một lần nữa, năm tháng trôi qua yên tĩnh, sau đó "a" một tiếng: "Lần này sao lại chả có fans nhà nào đại chiến nhỉ?"

Hạ Dĩ Đồng tìm một tư thế thoải mái tựa vào khuỷa tay Lục Ẩm Băng, nói: "Nhà đài XX luôn thích thổi phồng chuyện, tạo ra xung đột, fans thì bị dắt mũi, nhưng không ít người qua đường đối với chuyện này thì cảm thấy phản cảm, chắc chiêu này đại khái để xem thái độ của người qua đường như thế nào. Fans thì vô luận thế nào cũng sẽ xem, nhưng người qua đường thì không, có thể hôm nay có xem qua, à, chương trình cũng có thay đổi đó, chỉ là họ nhàn rỗi, không việc gì làm thì xem qua xíu thôi."

Clip lần này quả thật là thay đổi phương thức khác, rất nhiều cảnh quay đều là sự ăn ý của các cô hợp tác với nhau, cùng với khoảnh khắc đồng tâm hiệp lực, cùng nhau giành thắng lợi, so với clip trước thì ngắn hơn, nhạc nền cũng hoàn toàn khác, đều được ghi điểm trong mắt người xem.

"Buổi tối chị khá nhàn rỗi không có việc gì thì cũng có thể xem." Lục Ẩm Băng nghiêng đầu, hôn lên cằm cô một cái, mặt lộ ra vẻ trêu tức.

Hạ Dĩ Đồng không được tự nhiên, nhỏ giọng thương lượng với cô: "Chị có thể chờ em đi rồi xem được không?"

"Nếu em đã nói vậy," Lục Ẩm Băng dừng một chút, dung túng nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói, "Đương nhiên là không thể." Cô đã mong chờ từ lâu, từ lúc Hạ Dĩ Đồng nói muốn thăm ban, cô đã ảo tưởng, suy nghĩ về giờ khắc này rất nhiều lần, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Hạ Dĩ Đồng đáng thương, chắp tay lại cầu xin cô: "Chị đừng xem được không?"

Lục Ẩm Băng đưa tay nhéo nhéo mặt cô, đòi chút tiện nghi trên môi cô, liếm liếm môi trên, mặt tươi cười: "Không thể, gần 8g rồi, chị phải đi tắm rửa, mất công lại chậm trễ việc chị xem TV." Nói xong không cho Hạ Dĩ Đồng cơ hội phản bác nữa, tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên bàn, vào phòng tắm rửa.

Hạ Dĩ Đồng vừa nhìn thấy phòng tắm kia liền nhớ tới chuyện thất thố tối qua, nửa điểm cũng không muốn nhìn, Lục Ẩm Băng cố tình quay đầu lại: "Em muốn tắm cùng chị sao? Nhưng chị sợ nóng."

Hạ Dĩ Đồng dùng sức ném chiếc máy bay giấy mà chiều nay cô không có việc gì làm, ngồi gấp để ở trên bàn, máy bay giấy còn chưa bay đến cửa phòng tắm liền vòng quanh rồi bay trở lại, rơi xuống chân Hạ Dĩ Đồng.

Lục Ẩm Băng cười haha.

Hạ Dĩ Đồng từ sofa đứng lên, xoắn tay áo, bộ dạng rất muốn chỉnh đốn Lục Ẩm Băng một trận, Lục Ẩm Băng liền mở rộng vòng tay ôm ấp: "Tới đây tới đây, cùng nhau đi tắm nha."

Hạ Dĩ Đồng lại ngồi xuống, trên mặt như phủ lên một tầng mây màu bạc mỏng, dưới ánh đèn tựa như một pho tượng ngọc tinh xảo.

Lục Ẩm Băng nhịn xuống ý nghĩ tiến đến sờ mặt cô, đóng cửa phòng tắm lại, không bao lâu sau, tiếng nước vang lên, Hạ Dĩ Đồng hai chân đều cuộn lên sô pha, không có việc gì làm, ngồi lướt Weibo.

Lục Ẩm Băng tắm xong, cả người quấn khăn, đi đến hôn Hạ Dĩ Đồng, sau đó thúc giục Hạ Dĩ Đồng đi tắm. Hạ Dĩ Đồng đứng dậy, trong lúc tách nhau ra, cô tranh thủ lấy tay sờ sờ lưng Lục Ẩm Băng, không có một vết sẹo nào, cảm giác giống như chạm vào thổ cẩm, xúc cảm rất tốt.

Lục Ẩm Băng liếc xéo cô một cái, nói: "Lén lút làm gì? Quang minh chính đại mà sờ."

Cảm thấy Lục Ẩm Băng ở trong khoảnh khắc này sẽ trực tiếp cởi khăn tắm ra, đứng trước mặt cô, cho cô sờ, Hạ Dĩ Đồng sợ hãi tới mức chạy vọt vào phòng tắm, nghe được tiếng cười của Lục Ẩm Băng ở phía sau: "Em lấy quần áo chưa?"

Hạ Dĩ Đồng lại chạy ra lục lọi vali, rồi lại chạy vào.

Hai người lau mình, thay quần áo, sấy tóc, cùng nằm nằm ở trên giường lúc 8g45, cách 15 phút nữa là đến chương trình, Lục Ẩm Băng từ lúc tới đây, chưa từng sử dụng qua TV trong phòng, màn hình rất lớn, xem rất rõ.

Lục Ẩm Băng hơn mười năm không xem TV, điều khiển từ xa ở trên tay Hạ Dĩ Đồng, cô từ phía sau hai tay ôm eo đối phương, cằm đặt lên vai, trong mắt phản chiếu hình ảnh TV, nhưng tâm tư lại không đặt ở trên TV.

Hạ Dĩ Đồng chuyển kênh mấy lần, cũng không tìm được chương trình gì thú vị, phim truyền hình thì nhàm chán, màu sắc cứ như là có thể làm mù mắt người xem, quảng cáo càng tệ hơn, so với nội dung quảng cáo của mấy năm trước thì còn hời hợt hơn, cô nhất thời cảm thấy buồn chán, ngược lại thì có cái đầu của ai đó trên vai cô đang lộn xộn không ngừng.

Hạ Dĩ Đồng dịu dàng vuốt tóc Lục Ẩm Băng, nghe thấy cô ấy đang ngửi mùi hương trên cổ mình, hệt như chú cún nhỏ vậy.

Lục Ẩm Băng nhịn không được dùng môi cọ cọ, mũi ngửi ngửi, kỳ lạ nói: "Vì sao em và chị dùng cùng sữa tắm nhưng người chị lại không thơm như vậy?"

"Chị có mà." Hạ Dĩ Đồng nói.

"Có mỗi em thôi à."

"Không không không, chị có mà."

Hai người cứ vậy khen nhau, từ vẻ ngoài cho đến tính cách, cứ như vậy khen nhau 10 phút liền. Đột nhiên im lặng, hai người không nói nữa, nhìn nhau rồi hôn, hôn cánh môi tự động tách ra, đầu lưỡi thăm dò vào miệng đối phương, tay trong chăn cũng loạn động, từ sau đến trước, từ trên xuống dưới.

Lục Ẩm Băng tựa vào đầu giường, xoay người Hạ Dĩ Đồng để cô nằm sấp trên người mình, nâng cô lên rồi hôn. Hạ Dĩ Đồng bị hôn đến mức động tình, muốn thay đổi tư thế thoải mái một chút, nhưng Lục Ẩm Băng lại không cho phép.

Trong tư thế không được tự nhiên này, gió thổi lửa xung quanh, Hạ Dĩ Đồng ý loạn tình mê, bên tai chợt nghe thấy một tiếng vang, trong nháy mắt lý trí trở về, tôi là ai, đây là đâu?

Lục Ẩm Băng cũng đồng thời mở mắt, nhìn về phía điện thoại di động ở đầu giường, cầm lên, tắt đồng hồ báo thức, hít sâu hai cái, nói: "Chương trình chuẩn bị bắt đầu rồi."

8g59, trong ánh mắt oán niệm của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng sờ sờ mũi, chuyển đến kênh của đài truyền hình vệ tinh XX, vẫn còn đang quảng cáo. Hạ Dĩ Đồng một thân lửa, không biết làm cách nào để dập tắt, đứng lên cắn cằm Lục Ẩm Băng một cái, cắn cằm, cắn tai, cắn tai xong thì cắn cổ, cắn đến ngực rồi mới bị Lục Ẩm Băng cười, đẩy ra: "Chị sai rồi, chị sai rồi, xem TV xong thì tùy em xử lý. "

Trên TV bắt đầu tiết mục tuyên truyền phim, Lục Ẩm Băng vội nói: "Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."

Hạ Dĩ Đồng nắm lấy tay cô, cắn vào tay cô một cái, sau đó nằm trong lòng Lục Ẩm Băng, cùng xem TV. Bởi vì là tập đầu tiên, chương trình còn phát ra một bài hát chủ đề, mời tất cả khách mời nữ cùng nhau hát, ghi lại, lỗ tai Lục Ẩm Băng dựng thẳng thành ăng-ten, khi nghe thấy một câu, nói: "Đây là em hát!"

Hạ Dĩ Đồng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Sao chị biết?"

Lục Ẩm Băng đương nhiên nói: "Em hát hay nhất."

Hạ Dĩ Đồng mỉm cười, Lục Ẩm Băng quả thật là biết cách dỗ dành cô vui vẻ.

Đầu tiên là giai đoạn chuẩn bị hành lý, Lục Ẩm Băng chậc chậc một tiếng: "Chị còn chưa được đến nhà em, em lại để cho truyền thông quay, bạn gái này thật là... Chậc chậc chậc."

Hạ Dĩ Đồng nói lại: "Không phải nhà em, là phòng của em thôi."

"Vậy nhà của em ở đâu?" Lục Ẩm Băng hỏi, "Viện phúc lợi?"

Hạ Dĩ Đồng không nhìn cô, nhìn TV, khóe môi cong lên: "Là ở chỗ này."

"Hả?"

"Chị ở đâu thì chỗ đó chính là nhà của em."

Lục Ẩm Băng sờ sờ cánh tay một tầng nổi da gà, có chút không thể chịu đựng được, nói: "Viện trưởng sẽ nói em là đồ không có lương tâm." Lúc này mới giảm bớt tâm tình thiếu chút nữa là đỏ mặt.

Lục Ẩm Băng lãnh đạm với người ngoài, nói nhiều với người quen, nói nhiều với Hạ Dĩ Đồng, giống như muốn tìm lại những gì mà mấy tháng không gặp vậy. Tổng cộng cũng chỉ có hai phút thu dọn hành lý, mà cô đã hỏi được 800 câu.

"Em còn đem theo thuốc bôi vết thương à, tổ tiết mục để cho em đi liều mạng như vậy sao?"

"Em đối với người khác đều nói như vậy à?"

"Nếu chị là người quay, chắc chị sẽ bị ngất vì vẻ đẹp của em, người quay phim kia có bị ngất xỉu không?"

Khi chuyển cảnh, hình ảnh trên TV dần tối đi, Lục Ẩm Băng nói: "Em xem kìa, trời tối đi rồi, nhất định là tên quay phim đã bị vẻ đẹp của em làm cho choáng váng. Chị biết mà, bạn gái của chị có kỹ năng giết người bằng vẻ đẹp mà. Hì hì."

Hạ Dĩ Đồng ở trong lòng ngực cô cười lăn lộn, trước kia sao không phát hiện Lục Ẩm Băng lại như vậy nhỉ, dù sao chị ấy cũng là người ở Bắc Kinh, lớn lên cũng ở Bắc Kinh, sao giờ lại lộ rõ nguyên hình, phóng thích bản thân như vậy chứ.

"Có thể xem TV đàng hoàng được không?" Hạ Dĩ Đồng lấy tay che miệng cô lại.

Lục Ẩm Băng nháy mắt mấy cái, lông mi dài chợt lóe lên, nhìn lâu cũng cảm thấy bộ dạng có thể thành tinh, đôi mắt đen láy, tất cả ánh sáng phản xạ vào mắt cô giống như bị màu đen đó hấp thụ vậy, không có một chút gợn sóng nào, ánh mắt khi đối mặt với ý trung nhân không một chút che giấu.

Hạ Dĩ Đồng buông tay ra, hôn cô, Lục Ẩm Băng cười cười, làm gia tăng nụ hôn này.

Lục Ẩm Băng là điển hình của thiên vị, trong TV có mười người cô đều không để ý, thậm chí tên và mặt còn nhận diện sai, toàn bộ quá trình thu dọn hành lý của những người khác cô đều cảm thấy nhàm chán, lúc phụ đề có nhắc tới Sầm Khê, cô mở mắt, híp mắt lại nhìn, nhưng không phải nhìn Sầm Khê trên TV, mà là nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngồi bên cạnh. Hạ Dĩ Đồng thì chăm chú nhìn, Lục Ẩm Băng bất mãn hừ một tiếng.

Hạ Dĩ Đồng khịt mũi, ngừng xem cho tới khi Lục Ẩm Băng nói, "Hết rồi." Cô mới ngước mắt lên nhìn.

10 vị khách mời đều được giới thiệu ngắn gọn qua, Lục Ẩm Băng nói: "Những người này đều không có danh tiếng gì cả, cũng đúng, cũng chỉ mời được người không có danh tiếng thôi, nổi danh cũng không thèm để ý đến nhà đài này."

Hạ Dĩ Đồng suýt nữa là bị cô thổi bay đến vùng trời hẻo lánh nào đó, nhưng cẩn thận ngẫm lại, những người này so với Lục Ẩm Băng thật đúng là không có danh tiếng gì, người thật sự đứng ở trên đỉnh cao đều xem thường những người độ hot lưu lượng bập bẹ này.

Hạ Dĩ Đồng buồn bã nói: "Chị có biết chị nói câu này là đang mắng bạn gái chị - là em không?"

Lục Ẩm Băng rất thản nhiên, bình thường nói: "Em còn nhỏ mà, gấp gáp cái gì, em ở bên chị, trong hai năm, chị đảm bảo đem em bỏ xa so với những người này, ngay cả bóng lưng cũng không thấy."

"Đa tạ Lục tổng đã bồi dưỡng." Hạ Dĩ Đồng phối hợp, gật đầu khom lưng.

Lục Ẩm Băng cười, vỗ vỗ mu bàn tay cô: "Nói dễ nghe, hay lắm." Cô giống hệt như đăng đồ tử, cứ nhìn chằm chằm vào ngực Hạ Dĩ Đồng, khẽ nói, "Chỉ cần em hầu hạ chị cho tốt là được, muốn cái gì chị đều cho em hết."

Ngón tay Hạ Dĩ Đồng vẽ vòng tròn sau lưng cô, cố ý ghé sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Lục tổng, ngài là muốn em hầu hạ chị như thế nào đây?"

"Đương nhiên là..." Lục Ẩm Băng dừng một chút, ánh mắt mập mờ, miệng cũng không chịu nhận thua, "Cực kỳ dịu dàng, săn sóc, triền miên, chu đáo, tỉ mỉ, miệng lưỡi hay gì thì dùng hết, dục tiên dục tử."

Không hổ danh là ảnh hậu, cô cũng không trốn tránh, động tác ngày càng càn rỡ, thậm chí còn đè tay Hạ Dĩ Đồng ở sau lưng cô, không cho cử động nữa, Hạ Dĩ Đồng thật sự tin.

"Lục tổng, đây là sao?"

"Chị sợ em bị hư thận thôi." Lục Ẩm Băng không biết làm sao lại có thể nói ra lời này, cô còn chưa cảm thấy gì thì Hạ Dĩ Đồng đã bật cười.