Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 217 + 218




Nhẫn!

Một đôi!

Tại sao trong nhà lại có nhẫn?

Đại não Hạ Dĩ Đồng hoạt động hết công suất từ "Mình mua nhẫn lúc nào mà chả nhớ gì nhỉ" ba giây sau chuyển thành "Trời má, hay là đây là nhẫn Lục Ẩm Băng mua?", ngồi phịch xuống ghế, đỡ lấy thân thể, cố gắng hít thở.

Trong nhà không có người ngoài, không phải của cô thì là của Lục Ẩm Băng, chắc chắn là do Lục Ẩm Băng chuẩn bị. Còn nguyên nhân đến giờ cô vẫn chưa nhìn thấy cặp nhẫn này, không quan trọng là do Lục Ẩm Băng không có thời gian hay do chị ấy đang chuẩn bị cho một dịp đặc biệt nào đó, quan trọng nhất là chuyện này cho thấy Lục Ẩm Băng đang chuẩn bị cầu hôn cô.

Cô sắp kết hôn với Lục Ẩm Băng rồi!

Hạ Dĩ Đồng bật dậy, cầm lấy di động ở phòng khách, tách tách chụp ảnh, 360 độ không góc chết, nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn, rồi đặt về chỗ cũ. Lúc đặt lại vị trí cũ, theo thói quen Hạ Dĩ Đồng sờ tới sờ lui, lại phát hiện ra còn một chiếc hộp cứng khác, sờ thêm một lúc, cô xác định đây không phải chiếc hộp khi nãy.
Mười giây sau, tâm trạng Hạ Dĩ Đồng phức tạp nhìn cặp nhẫn kim cương thứ hai, này là của hãng khác.

Một phút sau, tâm trạng Hạ Dĩ Đồng càng phức tạp, nhìn bốn cặp nhẫn kiểu dáng khác nhau đang nằm yên trên mặt bàn, bây giờ cô lại nghĩ, nhất định là do Lục Ẩm Băng mắc chứng khó khăn phải đưa ra lựa chọn nên không biết dùng cặp nhẫn nào để cầu hôn. Khả năng này khả thi hơn hai khả năng trước.

Mỗi người đều chụp ảnh kỷ niệm, Hạ Dĩ Đồng quyết định lúc trở về sẽ nghiên cứu xem cặp nào đẹp hơn. Lúc ra khỏi thư phòng, cô ngoái lại một cái, cảm giác như thư phòng này còn giấy rất nhiều cặp nhẫn lung linh lấp lánh khác đang đợi cô khám phá.

Cô bị suy nghĩ này của mình chọc cười.

Lúc ngồi lên máy bay, cô còn đang nghĩ: Trên thế giới này sao lại tồn tại kiểu người như Lục Ẩm Băng nhỉ? Sao lại đáng yêu đến vậy?
"Phương Hồi." Trước khi máy bay cất cánh, Hạ Dĩ Đồng quay đầu gọi tên.

Phương Hồi đang cúi đầu nghịch màn hình điện thoại, nghe vậy liền tắt màn hình, ngẩng đầu lên trả lời.

"Chuyện này, ờm, em có người trong mộng không?" Hạ Dĩ Đồng quyết định dẫn dắt một chút.

Phương Hồi nghĩ nghĩ một lúc, nói: "Không có."

Trong đầu Hạ Dĩ Đồng hiện lên hình ảnh đêm hôm đó Phương Hồi đưa Tiểu Tây về nhà, và cảnh phim sau đó nữa, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi sâu, nói: "Giả sử em thích một người, nếu có một ngày em dự định cầu hôn người đó, em sẽ mua nhẫn như nào?"

Phương Hồi nói: "Em là nữ, trong trường hợp này thì anh ấy phải là người cầu hôn em chứ."

Thẳng nữ đầu đất, rầu hết cả người. Hạ Dĩ Đồng thở dài, nói: "Vậy nếu em là nam và em chuẩn bị cầu hôn, em sẽ chuẩn bị nhẫn kim cương đi, em sẽ chuẩn bị như thế nào?"
"Nếu em là nam..." Phương Hồi cụp mắt, nếu em là nam thì thật tốt. Nghĩ một chút là nhận ra câu hỏi này của Hạ Dĩ Đồng chắc chắn có liên quan tới cô, Phương Hồi gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, trả lời: "Chọn lựa cẩn thận, dựa vào kiểu dáng đối phương ngẫu nhiên đề cập tới hoặc có nhìn qua vài lần."

"Liệu em có mua nhiều cặp dự phòng không?"

Phương Hồi giật mình: "Nhẫn kim cương đắt như thế."

Hạ Dĩ Đồng: ". . ."

Ầy, giai cấp tư bản và giai cấp công nhân lao động không thể đặt chung một chỗ được. Nhưng cô vất rất vui vẻ, Phương Hồi bị Hạ Dĩ Đồng hỏi một thôi một hồi, cuối cùng cũng không rõ lý do, chỉ biết trên đường đi trên mặt nghệ sĩ của cô đều tươi tắn hớn hở.

Lắc lắc đầu ba lần, che mặt ngại ngùng bốn lần, hét lên trong im lặng năm lần, cười khúc khích sáu lần, rung chân bảy lần.
Lần trước cô có biểu hiện như này là năm ngoái, áng chừng thời gian, chắc là lúc mới ở gần Lục Ẩm Băng.

Phương Hồi nhìn trời, đăng tải Weibo.

Có người nói ngày mai trời mưa: 【Con gái lớn không thể lưu, lưu đến lưu đi, nhức cả đầu, haizz.】

[Con gái lớn không thể lưu, lưu đến lưu đi: Chỉ sự mâu thuẫn trong lòng cha mẹ, biết là con gái đến tuổi phải lập gia đình nhưng lại lưu luyến, không nỡ gả con đi."

Hạ trùng bất khả ngữ Băng mua bình luận: 【Tin mới đi mà, please.】

Có người nói ngày mai trời mưa phản hồi Hạ trùng bất khả ngữ Băng mua: 【Này liên quan đến chuyện riêng của sếp, không tiết lộ được.】

Hạ trùng bất khả ngữ Băng mua phản hồi Có người nói ngày mai trời mưa: 【Khóc lóc các kiểu QAQ】

Phương Hồi gửi cho cô một cái ảnh Wechat [Ta không nói chuyện với mấy kẻ ngốc.jpg] rồi tắt máy đi ngủ.
. . .

Trở lại với phim trường, Hạ Dĩ Đồng thấy hơi khó chịu. Nhóm người huyên náo, tất bật với công việc, gần đó là khu danh lam thắng cảnh, có thể thấy rõ bóng hình du khách. Sau ba tháng tu dưỡng trên núi, giờ lại tiếp xúc với con người, cảm thấy thật ồn ào.

Cô một đường đi tới trường quay, đình chòi nghỉ chân, hành lang thủy tạ, nước chảy róc rách, tăng thêm nét bình yên giữa khung cảnh huyên náo, phía xa xa là núi xanh ẩn hiện, đây đều là cảnh sắc tự nhiên, vì không khí giang hồ.

Cũng phải, yêu cầu của Tần Hàn Lâm về khung cảnh xung quanh phải gọi là cực kỳ kinh khủng, ông coi thường mấy loại khung cảnh bài trí nhân tạo, nên chỉ quay một phân đoạn nhỏ ở đây, giữa tháng sẽ tới Tây Nam quay.

Về cơ bản thì diễn viên đều đã yên ổn tại chỗ của mình, Hạ Dĩ Đồng tiến lên chào diễn viên thủ vai nam chính, họ Nhâm, lớn hơn Hạ Dĩ Đồng ba tuổi, nét mặt rạng rỡ, mọi người thường gọi tiểu Nhâm. Hạ Dĩ Đồng có xem qua phim cổ trang của anh, tạo hình phù hợp, cơ mà trong đội ngũ có Tần Hàn Lâm, không có chú ý nhiều.
Tiểu Nhâm trước kia toàn đóng nam phụ, cũng coi như có va chạm nhiều, trông có vẻ khiêm tốn, lại vô cùng lễ phép.

Hai người thảo luận một chút về kịch bản, không mưu mà hợp, nhất thời có cảm giác nâng ly với tri kỷ, ngàn chén không say, Lai Ảnh đang mải mê trêu chọc Tần Hàn Lâm, tới nói Hạ Dĩ Đồng một tiếng: "Em, cái đồ trọng sắc khinh bạn."

Hạ Dĩ Đồng không phản ứng gì, tiểu Nhâm đứng lên trước, kính cẩn chào: "Tiền bối."

Lai Ảnh lão sói vẫy đuôi, đưa tay vỗ vai thân hình một mét tám ba, chặn họng Hạ Dĩ Đồng.

[Lão sói vẫy đuôi: Chỉ những người giả vờ nghiêm túc, đứng đắn, có năng lực trong công việc.]

"Con người kia vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần, chị sẽ thay cậu ấy trông chừng em đấy." Ở đây nhiều người lạ, Lai Ảnh nói bóng nói gió ám chỉ Lục Ẩm Băng.
Hạ Dĩ Đồng nghe vậy có chút không vui, đính chính: "Cái gì mà ở trong bệnh viện tâm thần chứ, đấy gọi là vô đó học hỏi, trải nghiệm, chị hiểu chưa?"

"Tươi đấy." Lai Ảnh huýt sáo, còn làm bộ.

Hạ Dĩ Đồng chưa từng nghe cô huýt sáo, bản thân Hạ Dĩ Đồng cũng không biết huýt, hai mắt sáng lên: "Huýt thêm cái nữa đi chị."

Lai Ảnh huýt thêm một tiếng, rồi rẽ ngang, Hạ Dĩ Đồng còn chưa kịp khen, cô liền bày ra vẻ mặt rầu rĩ nói: "Cái việc huýt sáo này, chị theo sư phụ học một tháng mới biết huýt." Lai Ảnh đại tiểu thư, miệng bôi dầu nên nói dối rất trơn tru, châm ngôn yêu thích của cuộc sống: Huýt sáo một tiếng, trêu mèo chọc chó.

Hạ Dĩ Đồng tính nói vất vả rồi, chữ ra tới miệng thì biến thành hahaha.

Hạ Dĩ Đồng đã làm việc với rất nhiều đoàn phim truyền hình, không ít đạo diễn có yêu cầu khắt khe, hầu hết đều muốn có doanh thu nhanh chóng nên rất qua loa chuyện luân chuyển vị trí, nhưng đoàn phim này thì khác, tất cả diễn viên đều nhiệt huyết tưng bừng.
Có Hạ Dĩ Đồng luyện võ ba tháng ở Thiếu Lâm tự, có Lai Ảnh vì học huýt sáo mà sắp huýt rách mép, có tiểu Nhâm vì một câu lời thoại mà ngồi một mình trong góc ấp ủ cảm xúc; lại có rất nhiều khách mời là diễn viên lão làng, sau khi Tần Hàn Lâm hô thẻ thì luôn cảm thấy bản thân làm không tốt, rất muốn làm lại.

Ngày đầu tiên khởi quay, mọi thứ diễn ra dẫn vui vẻ.

Kết thúc công việc, Hạ Dĩ Đồng nhìn tiểu Nhâm một cái, trong mắt đối phương chỉ thấy sự phấn chấn, không chút mệt mỏi. Hạ Dĩ Đồng ít nhiều cũng đoán ra tại sao người kia lại kích động tới vậy, một diễn viên có thể gặp được kịch bản xuất sắc, diễn viên ưu tú, thật sự rất khó. Trong giới ngày nay, khó càng thêm khó. Sau bộ phim này, giá trị lưu lượng của tiểu Nhâm chắc chắn sẽ tăng lên, nước dâng thuyền lên, không sợ bị mấy tiểu sinh lưu lượng kia đè đầu cưỡi cổ nữa, có thể lựa chọn những kịch bản mà bản thân thích, không cần phải răm rắp nghe theo sự sắp xếp của người khác nữa.
Loại tâm trạng này, cô trước kia cũng từng trải qua, cảm động thay.

Hạ Dĩ Đồng không nhịn được mỉm cười, ngoảnh đầu nhìn xem, hóa ra cô cũng đã đi được một đoạn đường dài như vậy, giống như một vị tiền bối, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn chàng trai lớn hơn mình ba tuổi.

Có phải, ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn cô cũng giống như này?

Ngày thứ tư không được gần gũi Lục lão sư, thật sự rất nhớ chị ấy, bây giờ Lục Ẩm Băng mỗi đêm đều ngủ ở phòng bệnh, cũng chẳng có cách nào để liên lạc.

Dự định, lát nữa về khách sạn sẽ xem phim điện ảnh của Lục lão sư, giảm bớt nỗi tương tư này.

. . .

Bệnh viện tâm thần thành phố XX.

Trong phòng bệnh Lục Ẩm Băng có tổng cộng sáu cái giường, lúc cô tới có hai giường trống, cô ở cái giường thứ nhất, dựa vào cửa sổ, kéo rèm ra thấy được ánh sáng. Giường thứ ba là một cô gái chạc tuổi cô, nghe trưởng ban Hoàng nói thì cô gái kia đã ở đây ba năm, trước kia đi làm, đột nhiên phát bệnh ở chỗ làm, không hồi phục chút nào nên được đưa tới đây.
Nhà là gia đình đơn thân, cha cô vì kiếm tiền cho cô ăn học nên đã đổ bệnh rồi mất từ khi cô còn bé. Mẹ cô là công nhân vệ sinh môi trường, tiền lương một tháng chỉ hơn một nghìn (>3.4 triệu VND), nhà còn phải nuôi ba mẹ chồng già, mắt bà ấy lần nào cũng đỏ hoe, mang theo rất nhiều đồ ăn thức uống. Trưởng ban Hoàng đã công tác ở đây nhiều năm rồi, chỉ nói ra mấy lời, vẫn không khỏi thở dài. Lục Ẩm Băng không đành lòng nghe tiếp, cô từng đóng nhiều phim như vậy, thứ khiến cô ái ngại nhất vẫn là hiện thực.

Tên của cô gái ở giường thứ ba rất hay, là Lục Linh Quân, cùng họ với Lục Ẩm Băng, nhưng cuộc sống hoàn toàn đối lập.

Cô ấy mỗi ngày đều quanh quẩn ở giường của mình, một vòng hai vòng lại ba vòng, theo chiều kim đồng hồ rồi lại ngược chiều kim đồng hồ, mắt điếc tai ngơ với thế giới bên ngoài, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Trong miệng cô ấy luôn lẩm bẩm gì đó, thao thao bất tuyệt. Từ lúc mở mắt cho tới khi chìm vào giấc ngủ, giọng nói rất nhỏ, lời nói rất nhanh, ôm đầy địch ý với mọi thứ xung quanh. Lục Ẩm Băng cẩn thận nghe vài câu, là "Ngọc Hoàng Đại Đế Vương Mẫu Nương Nương, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát", đồng thời còn tạo ra muôn vàn bối cảnh, ti tỉ trận chiến.

Có lần Lục Ẩm Băng thử nói chuyện với cô ấy, vừa nói xong câu đầu tiên, đối phương liền nổi cơn thịnh nộ, cặp mắt xinh đẹp màu hổ phách tràn ngập nộ khí, tròng mắt to hơn, bên trong đều là sợ hãi và căm thù: "Câm mồm! Cô không được gây ầm ĩ với tôi! Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ gϊếŧ chết cô!"

Lục Ẩm Băng nhìn cô gái ấy chằm chằm, nhớ kỹ ánh mắt của cô ấy, nhưng cái giá là bị giật tóc và ăn tát.

Đã qua ba ngày cô ở đây, có gặp mẹ cô ấy tới thăm, người phụ nữ ăn mặc giản dị, trông có lẽ già hơn tuổi thật, tóc bạc hơn nửa. Người mẹ không dám chọc cô ấy, vừa nói đã nổi trận lôi đình, "kẻ điên" Lục Ẩm Băng đã giả làm người bình thường rồi trò chuyện với mẹ cô ấy một lúc.
Lúc kết thúc chuyến thăm, Lục Ẩm Băng nhìn thấy ngón tay giữa của cô gái ở giường số ba lóe lên, lén lút giấu móc tròn trên nắp của lon nước đã uống xong.

Chương 218:

Buổi chiều Lục Ẩm Băng chỉ là trông thấy ánh sáng hắt ra từ giữa ngón tay cô gái kia, hình như đang giấu cái gì đó, nhưng lại nghĩ bây giờ cô ấy vụng về, không chắc chắn liệu có phải cái móc lon nước hay không.

Để an toàn, tìm y tá vẫn hơn, tường thuật với đối phương. Cửa phòng bệnh vẫn luôn khóa chặt, phòng trường hợp bệnh nhân trốn thoát, nhưng nơi này không giống phòng bệnh bình thường, không có chuông, cô đành đợi y tá tới, úp mặt vào cửa sổ bằng kính của phòng bệnh, gọi cô ấy.

Đa số thời gian của bệnh nhân là ở giai đoạn bình thường không phát bệnh, y tá thấy cô ở bên trong hình như có lời muốn nói, nên đi vào, mở cửa ra, thái độ ôn hòa, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lục Ẩm Băng hóa trang rồi, lại ăn mặc như người bệnh, cho dù là thần tiên trên trời cũng chẳng nhận ra được người trước mặt là vị ảnh hậu gọn gàng xinh đẹp, cô không muốn để mọi người ở đây biết tới sự tồn tại của mình, nên chỉ có trưởng ban Hoàng, phụ trách bệnh nhận này, khu bác sĩ và viện trưởng biết chuyện, y tá còn tưởng cô là bệnh nhân mới tới, lạ mặt, không quen.

Hơn nữa, cho dù cô ấy có nhận ra cũng chỉ cho rằng cô có khuôn mặt giống người nổi tiếng thôi chứ chẳng có liên quan gì đến Lục Ẩm Băng.

Lục Ẩm Băng chỉ vào cái giường số ba, thấp giọng nói: "Hình như cô ấy đang giấu đồ gì đó."

Ban đầu y tá nheo mắt lại, nhìn Lục Ẩm Băng từ trên xuống dưới, Lục Ẩm Băng biết cô ấy nghi ngờ mình, quay đầu nhìn một chút, giường số ba lại xoay vòng tại giường, không chú ý tới nơi này, cố gắng sắp xếp lời nói: "Hôm nay mẹ cô ấy có tới thăm, mua cho cô ấy đồ ăn thức uống, lúc đi về, tôi nhìn thấy trên tay có ấy có ánh sáng, có vẻ là đang giấu cái gì đó."
Thà nghĩ rằng có còn hơn không, ý tá tiến tới kiểm tra xem giường số ba có giấu đồ gì hay không, giường số ba không phối hợp, một chuyến đi hao công tổn sức. Khiến Lục Ẩm Băng cảm thấy sợ hãi chính là, y tá không tìm thấy. Ngược lại, giường số ba quay qua nhìn cô đầy u ám khiến cô dựng tóc gáy.

Thoáng chốc, cô lại nghi ngờ dường như Lục Linh Quân ở chiếc giường số ba đó đã khôi phục bình thường.

Y tá lại đi ra ngoài, không biết là đi kiểm tra rác mẹ cô gái kia mang ra hay là kiểm tra xong không tin lời Lục Ẩm Băng, tóm lại y tá cũng không quay lại nữa. Đến giờ, Mọi người đều được bác sĩ và y tá mang tới bữa tối, khẩu phần mỗi người không giống nhau, giường số 5 là một bà già, toàn là thức ăn lỏng, mấy người còn lại là cơm và bánh bao, của Lục Ẩm Băng là bánh bao, hai món mặn, một món chay, một bát canh, cơm nước cũng không tới nỗi.
Giường số ba cũng không từ chối ăn, này là lần thứ tư Lục Ẩm Băng ăn cơm cùng một chỗ với cô gái đó, ba lần trước thì có tới hai lần náo loạn, còn đánh nhau với cả y tá, buổi tối hôm nay lại cực kỳ ngoan ngoãn, có loại cảm giác nhẹ nhàng. Vì lí do nghề nghiệp nên Lục Ẩm Băng rất nhạy cảm với từng diễn biến cảm xúc, cô chú ý tới từng thay đổi của đối phương, nhưng y tá thì không.

Chuyện này làm gia tăng sự bất an trong cô, nhưng cơm còn chưa ăn xong, giường số ba đã lật tung bàn ăn, ngồi tại chỗ hét ầm lên, Lục Ẩm Băng vô thức giật lấy đôi đũa của cô ấy. Trước khi tới đây Lục Ẩm Băng biết bệnh nhân rất hung hăng, nhưng trước khi cô ấy công kích thì bạn cũng chẳng phát hiện được đâu. Cũng trong năm nay, hơn nửa năm trước ở một bệnh viện tại Hà Nam, có một bệnh nhân tâm thần cầm đũa tấn công bệnh nhân khác cùng khu, cuối cùng khiến ba nữ bệnh nhân tâm thần khác tử vong, một nữ bệnh nhân tâm thần khác trấn thương, Lục Ẩm Băng nhìn đôi đũa trong tay cô và nhìn mãnh thú trước mặt, không khác nhau là mấy.
Nhưng giường số ba chẳng làm gì ngoại trừ la hét, tay chân đều ngay ngắn ở một chỗ, hiển nhiên y tá đối với những tình huống như này đã sớm quen rồi, dùng kinh nghiệm trấn an cô ấy, vài ngày sau Lục Ẩm Băng tạm thời ra ngoài, lúc tiếp nhận, khai thông tâm lý, hỏi qua bác sĩ phụ trách khu bệnh này, bác sĩ thở dài nói: Tính ra cô ấy còn dễ quản rồi đấy.

Dùng xong cơm tối, lại quay về phòng bệnh.

Tối nào bác sĩ cũng tới phát thuốc, đựng trong chén nhỏ, chỉ có viên thuốc, không có tên, cũng không nói tác dụng. Bác sĩ sẽ nhìn thấy mọi người uống xong thuốc rồi mới rời đi, đối với những người có lịch sử giấu thuốc, họ sẽ mở miệng ra xem đã nuốt thuốc xuống hay chưa, tra ra được giường sáu giấu thuốc, giường sáu mắc chứng vọng tưởng, cô ấy còn tưởng mình là cây nấm lớn, bây giờ tưởng mình là cái gì nữa thì Lục Ẩm Băng cũng không biết, dù sao cô ấy không chịu uống thuốc, có một chàng trai hỗ trợ, giữ đầu cô ấy rồi đút thuốc xuống, một lúc sau cây nấm kia ngất đi. Chắc là vừa đút thuốc ngủ rồi.
Lúc bác sĩ đưa thuốc cho Lục Ẩm Băng thì nở nụ cười, dùng khẩu hình nặn ra từng chữ: "Ổn chứ?"

Lục Ẩm Băng nhíu mày, ra hiệu không sao. Nhưng lúc bác sĩ nói chuyện với cô, cô rõ ràng cảm thấy trong lồng ngực còn có một cảm xúc khác, ánh mặt trời chiếu vào, cô giẫm lên hiện thực duy nhất trong ảo mộng suốt hai ngày qua.

Ở với người bị bệnh tâm thần đã lâu, không thể tránh khỏi việc sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là chính bạn cũng chẳng nhận ra, nhưng loại ảnh hưởng này sẽ thay đổi trong vô thức, cho dù bạn có giữ được đại não tư duy bình thường, nhưng những cử động trong vô thức của bạn đều rất vô nghĩa, vô lý.

Lục Ẩm Băng đặt ra quy tắc mỗi tuần sẽ ra ngoài một ngày để tư vấn tâm lý, nếu cô thực sự bị ảnh hưởng, bác sĩ sẽ buộc cô ra ngoài, cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Cô uống ly nước với viên đường không có tác dụng gì, rồi nhìn thấy bác sĩ đi ra hành lang, đóng cửa phòng. Lục Ẩm Băng nằm ở trên giường, mở to mắt, trong miệng đang lẩm nhẩm những con số, "Một hai ba bốn năm sáu bảy..."

Ánh mắt quan sát tất cả giường bệnh trong phòng.

Giường số ba, về học thuật thì cô không biết căn bệnh này được gọi là gì. Giường số bốn cũng là một cô gái trẻ tuổi, đoán chừng mới chỉ hai mươi, người bình thường hẳn sẽ ở trong tháp ngà, tiếp thu lễ tẩy rửa tri thức và tình yêu, cô ấy bị bệnh trầm cảm, Lục Ẩm Băng không tốn nhiều thời gian đã nhận ra, bởi vì chính cô cũng từng bị rồi. Thường xuyên cảm thấy trước mặt có người đi tới đi lui, có giọng nói văng vẳng bên tai, cảm xúc thường mất khống chế, không hiểu sao thường xuyên bị những chuyện nhỏ nhặt làm tâm trạng trùng xuống, ví dụ như nhìn thấy mấy vết bẩn nhỏ trên tường, sẽ nghẹn ngào rồi bật khóc, chẳng hiểu tại sao.
Giường số bốn đang khóc, thê lương, nhưng không phát ra tiếng, dùng hết một nửa hộp khăn giấy mới. Bác sĩ đi tới, đứng bên cạnh cô ấy, Lục Ẩm Băng đoán chắc bên cạnh cô ấy một tiếng.

Bà lão giường số năm, tâm thần phân liệt, vào đây từ năm 1988, thời gian bà ấy ở đây còn nhiều hơn Lục Ẩm Băng một tuổi, lúc không phát bệnh, bà ấy là một bà lão hiền hòa đôn hậu, mái tóc hoa râm, khuôn mặt gầy gò, thích đọc sách, nghiên cứu côn trùng, bình thường chỉ mang theo cặp kính rồi ngồi đọc sách, không làm loạn. Lúc Lục Ẩm Băng nhập phòng bệnh này, bà ấy còn chào một tiếng, cười tủm tỉm: "Người trẻ tuổi, chào cháu."

Có nét giống người bà đã mất của Lục Ẩm Băng, hốc mắt Lục Ẩm Băng ấm dần.

Nhưng khi phát bệnh thì còn kinh khủng hơn cả giường số ba. Bà chống cự tất cả các y bác sĩ, cả thân người gầy ốm đều ra sức phản kháng, gào thét, rêи ɾỉ, giàn giụa nước mắt, không chịu uống thuốc, không chịu đi ngủ, dù sao cũng là người lớn tuổi nên những anh chàng hộ công không dám động tới bà, sợ không kiểm soát được sức lực thì bà ấy sẽ gãy xương như chơi.
Trong vòng vài ngày đã được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, như giọt nước bốc hơi, không có tin tức gì mới.

Thời gian trôi cũng thật nhanh, chớp mắt đã qua năm ngày ở trong phòng bệnh này, mấy đêm nay cô đều thức rất khuya để quan sát nhất cử nhất động của Lục Linh Quân ở giường số ba. Đêm đến Lục Linh Quân cần uống thuốc ngủ, ngủ say như chết, nhưng trong đầu cô toàn hình ảnh lóe sáng của món đồ kia, luôn có dự cảm sắp xảy ra chuyện gì đó.

Trong thành phố lá bắt đầu rụng, cảm giác thu qua đông tới như câu chuyện diễn ra trong tích tắc, một buổi sáng nọ, khi tỉnh lại, tưởng chừng hôm qua nhành non chớm nở, hôm nay đã thành cành cây khô xơ xác.

Lá rụng một lớp dày trên mặt đất, bước đi trên đó còn cảm thấy bồng bềnh lâng lâng.

Đêm ngày thứ năm, Lục Ẩm Băng quyết định nếu tối nay Lục Linh Quân không có hành động gì bất thường thì cô sẽ uống thuốc để đi ngủ, mắt không thấy tâm không phiền. Tầng trên có mấy kẻ thần kinh hát quốc ca giữa đêm, mỗi ngày đều nghe, sắp đứt dây thần kinh luôn rồi. Hai ngày sau cô có thể ra ngoài rồi call video với Hạ Dĩ Đồng, có thể sẽ giúp trạng thái tinh thần bình ổn hơn.
Ngay trong đêm đó, giường số ba, Lục Linh Quân cắt cổ tay, dùng móc kéo lon nước mà cô ấy đã giấu đi.

Tại sao giấu lâu như vậy rồi bây giờ mới cắt cổ tay, Lục Ẩm Băng không biết, nhưng cô đã trông thấy động tác của đối phương. Cô không ngờ đã muộn như vậy vẫn còn người chưa ngủ, mở ánh đèn nhỏ, dùng móc kéo, cứa trực tiếp lên mạch máu cổ tay.

Viền móc sắc bén, tuy nhỏ nhưng cũng không kém gì dao, để lâu ngày còn vài vết gỉ sắt, cô ấy đối mặt với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng nhìn thấy tay cô gái đó đang run rẩy, cắn răng nhắm mắt, sắc mặt trắng bệnh.

Giường số ba cắt cổ tay bất thành.

Lục Ẩm Băng nhảy xuống giường phá cửa gọi bác sĩ, quay đầu chế ngự cô, trong phim nói khí lực mấy người bị bệnh tâm thần rất lớn, Lục Ẩm Băng chưa từng kiểm chứng, không biết có thật hay không, đánh nhau mới biết, là thật. Động tác của cô nhanh hơn nhiều so với Lục Linh Quân ở trong bệnh viện lâu năm, gắt gao đè ép cánh tay của cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy đối phương kiên quyết giãy giụa, là kiểu bất cần đời, để cho người ta hoảng sợ giãy giụa, dưới khớp cô phát ra tiếng vang, chắc chắn là gãy xương trong quá trình phản kháng rồi.
Sau đó bác sĩ và hộ công vội vã chạy tới, dùng dây trói cô ấy vào cột giường, móc kim loại bị đoạt lấy, bên trên còn vương vết máu.

Lục Ẩm Băng vẫn chưa hoàn hồn, ngồi trên giường mình, phát hiện ra Lục Linh Quân đang nghiêng đầu nhìn cô, không phải là ánh mắt của kẻ thần kinh, chỉ là nước mắt lặng lẽ rơi, thấm vào trong gối, đó là ánh mắt của người bình thường.

Tinh thần Lục Ẩm Băng run lên, để kiểm tra suy đoán của mình, cô khẽ gọi: "Lục Linh Quân?"

Lục Linh Quân vừa khóc vừa nói: "Tại sao lại cứu tôi... Tôi không muốn liên lụy mẹ tôi, cô để tôi chết đi không được sao... Tôi không muốn sống trong một cái xác vô hồn như này..."

Giọng cô ấy đứt quãng, Lục Ẩm Băng đoán ra được toàn cảnh câu chuyện, lúc Lục Linh Quân phát điên, cô ấy không còn chút lý trí, khi tỉnh lại thống hận dáng vẻ hiện tại của bản thân, nhưng những lúc cô có chút tỉnh táo như này lại rất hiếm hoi, thời gian cũng ngắn. Tỉ như lần trước cô lấy trộm móc lon nước là dựa vào vài phút tỉnh táo ngắn ngủi, giấu móc ở một chỗ, một tuần sau mới nhớ ra mình có giấu thứ như vậy.
Điều này cũng giải thích tại sao Lục Ẩm Băng chăm chú quan sát mấy đêm liền nhưng không có thu hoạch gì.

Hay là lúc ăn cơm ngày hôm ấy, cô ấy cũng tỉnh táo, nhưng Lục Linh Quân không nói nên cô cũng không chắc chắn.

Lục Linh Quân khóc rồi ngủ thϊếp đi, Lục Ẩm Băng mạnh dạn bước tới, vuốt mái tóc rối tung của cô ấy, khuôn mặt thanh tú, mũi cao môi đỏ, an tĩnh như này, giống với những đứa trẻ nhỏ ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, mẹ cô lại tới thăm cô, vẻ mặt sợ hãi, phỏng chừng đã biết tin con gái mình tự sát, vội vàng rồi vấp ngã, Lục Ẩm Băng nhanh chóng đứng dậy đỡ bà.

Nửa thân trên Lục Linh Quân bị trói bằng đai an toàn, buộc với giường, trong miệng lẩm bẩm gì đó, phong thành như "Ngọc Hoàng Đại Đế Vương Mẫu Nương Nương Như Lai Phật Tổ đấu chiến thắng Phật", mẹ cô nhào tới ôm cô, nước mắt giàn giụa, cô đạp mẹ mình ra, dùng răng cắn cổ bà, điên cuồng hét: "Đừng làm phiền! Ngươi sẽ chết mất! Mọi người đều sẽ chết mất!"
Mẹ cô ấy che vết máu ở cổ, không ngừng rơi lệ, được bác sĩ đưa ra ngoài băng bó.

Ngón tay Lục Ẩm Băng tái nhợt, cô tì lên mặt giường, chỉ cảm thấy không thể thở nổi, cô được ra viện sớm một ngày so với dự tính để tư vấn tâm lý.