Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 219 + 220




Bệnh viện có bác sĩ tâm lý chuyên môn, ngay gần đó, Lục Ẩm Băng quay về ký túc xá thay quần áo, mặc bộ quần áo bệnh nhân kia khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Sau khi ở trong phòng tư vấn khoảng nửa tiếng, cô lái xe về nhà tắm rửa, quấn khăn tắm cỡ lớn rồi nằm trên ghế sofa, call video với Lai Ảnh. Lai Ảnh rảnh hơn nhiều so với nữ chính, nên đang chui trong chăn ở khách sạn, chỉ thò cái đầu ra ngoài.

Lai Ảnh vừa nhìn thấy cô đã "Chà" một tiếng: "Trải nghiệm môi trường thực tế cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ? Chậc, gầy hơn rồi."

Lục Ẩm Băng khoanh tay, chống cằm, dù bận bịu vẫn nhàn nhã quan sát trái phải, trên dưới cô, Lai Ảnh không hiểu cho lắm. Ánh mắt Lục Ẩm Băng đột nhiên thay đổi, cô đột nhiên tới gần camera, đồng tử co lại, bên trong tràn đầy kinh hãi và địch ý, tiếng hô hấp dồn dập truyền qua micro.
Lai Ảnh bị dọa sợ, vội ném di động đi, cuộn trong chăn ba vòng.

Lục Ẩm Băng khôi phục trạng thái bình thường, nhíu mày: "Thế nào? Kết quả học hỏi, trải nghiệm đấy."

"Đệt." Lai Ảnh thật lòng đáp, lại nằm về vị trí cũ, nói, "Cậu thần kinh à? Không thèm nói trước với tớ một tiếng."

Khóe miệng Lục Ẩm Băng cong lên: "Nếu tớ nói trước thì đã không có tác dụng như này."

Lai Ảnh: "Vậy sao không show cho Hạ Dĩ Đồng xem, chẳng phải em ấy mới là bạn gái thân yêu của cậu đấy chứ?"

Lục Ẩm Băng: "Đúng vậy, nên tớ mới sợ tớ dọa em ấy."

Lai Ảnh: "Cậu không sợ cậu dọa tớ à?"

Lục Ẩm Băng nhìn cô, Lai Ảnh dừng một giây, nhún vai: "Được rồi, tớ không tự đưa mình tới con sông quê nữa."

Lục Ẩm Băng hỏi: "Cậu vẫn chưa trả lời tớ. Thế nào?"

Lai Ảnh vỗ tay hai cái: "Y như kẻ tâm thần."
Lục Ẩm Băng hé răng, nụ cười còn chưa thành hình đã biến mất. Lai Ảnh nhạy bén bắt được, hỏi: "Chuyện gì? Có gì muốn trình tấu?"

"Nhịp tim đập hơi nhanh." Lục Ẩm Băng ấn lấy lồng ngực.

Lai Ảnh khoa trương: "Không phải cậu rung động trước nhan sắc mỹ miều này của tớ rồi chứ? Không được, tớ có chồng rồi."

"Nói chuyện nghiêm túc chút đi." Lục Ẩm Băng không ngại tóm Lai Ảnh về với thực tế, bởi vì cô là một trong những người biết câu chuyện năm đó, hơn nữa còn biết gốc rễ sâu xa, Lục Ẩm Băng nói, "Đêm qua, bệnh nhân giường bên tự sát."

"Hở?" Lai Ảnh giật mình, tiếp tục truy vấn, "Mất rồi?"

Lục Ẩm Băng lắc đầu: "Không chết, kịp thời cẩn lại, bây giờ đang bị trói trên giường, nếu tình hình không cải thiện có lẽ sẽ bị đưa tới khu vực canh giữ thứ tư. Khu vực thứ tư là phòng ngăn chặn việc tự sát và gϊếŧ người."
"Nói tiếp đi."

Lục Ẩm Băng nhắm mắt lại, dùng khăn lau tóc che mặt, kể biểu hiện thường ngày của bệnh nhân giường số ba, rất chi tiết, từ lấy trộm móc kim loại cho tới việc tự sát bất thành rồi ngày hôm sau mẹ cô tới thăm, cô lại điên rồi, kể cả những chuyện cô nghi ngờ cũng nói ra hết.

Lai Ảnh trầm mặc một hồi, thở dài: "Cảm giác như những tình tiết chỉ có trên phim."

"Chẳng phải tớ tới đây là vì phục vụ chuyện quay phim sao?" Lục Ẩm Băng gạt khăn lau ra khỏi mặt.

Lai Ảnh nhìn Lục Ẩm Băng bên trong màn hình, nhịn hồi lâu, cố gắng không nói dông dài, buông vỏn vẹn một câu: "Cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

Lục Ẩm Băng nhìn vẻ mặt cô, rồi nở nụ cười.

"Tớ thấy không ổn sẽ ra ngoài thư giãn, không sao đâu."

Cô lại nghĩ: Cho dù chuyện gì xảy ra, người mẹ kia cũng không muốn mất đi con gái mình, nhưng bản thân người bệnh Lục Linh Quân lại ước gì mình có thể chết đi để giảm bớt gánh nặng cho mẹ. Nếu người bệnh tâm thần là một người mẹ, con gái bà ấy vẫn còn nhỏ, thì bà ấy sẽ có loại cảm xúc gì với con gái mình? Bà ấy sẽ cảm thấy ra sao với ký ức mơ hồ về những lần mình phát bệnh, sau khi tỉnh táo sẽ đối diện với ánh mắt của con gái như thế nào, nếu bà làm tổn thương con gái thì sao?
Từng thắc mắc lũ lượt kéo tới trong đầu, Lục Ẩm Băng lấy giấy bút từ trong ngăn kéo, nhanh chóng ghi lại, không ngẩng đầu lên mà nói: "Tớ bận chút, cậu tắt máy được rồi."

Lai Ảnh không tắt video, cô biết chắc chắn Lục Ẩm Băng đang nghĩ tới điều gì, để xem lần này có lén học hỏi được gì từ giáo viên không, nhưng mà Lục Ẩm Băng đã biến mất khỏi màn hình với cuốn sổ đầy chữ.

Lục Ẩm Băng đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt, nhìn mắt phượng trong gương, ngập tràn khí tức người phụ nữ bản lĩnh, ánh mắt kích động.

Lục Ẩm Băng sờ lên trên mắt của mình, lấy một dao tem trên bàn, cạo sạch lông mày sắc cạnh, khí chất ngạo nghễ kia cũng theo đó mà biến mất, sau một hồi chăm chú, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, ánh mắt chứa đựng sự sự thống khổ và kìm nén.
Cô tựa chân vào bồn rửa mặt, mở vòi nước, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khiến cô cần rửa sạch đôi tay của mình, từ mu bàn tay tới từng kẽ, từng đầu ngón tay. Cô cúi đầu, tiếng hít thở dồn dập, giống như là bị những mảnh vụn thủy tinh ghim vào lòng bàn tay, phải dùng cái kẹp gắp lần lượt từng mảnh ra, lại dùng bông sát trùng, tốn rất nhiều thời gian.

Không còn tiếng nước chảy, Lục Ẩm Băng dùng sức nắm lấy thành bồn rửa mặt, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc của kẻ sắp chết, chậm rãi nhìn ánh mắt của mình trong gương. Ở trong đó không còn là nữ diễn viên chăm sóc chu đáo cơ thể của mình, mà là nét mặt của người phụ nữ trung niên đã trải qua vô vàn biến cố trong cuộc sống, làn da khô sạm và tàn nhang phủ lên mũi và gò má hốc hác của bà.

Bà hôm nay lại phát bệnh, bà làm cái gì? Bà đã dùng đôi tay này gây ra chuyện gì? Tiểu Như (tên người con gái trong phim) chắc chắn đã thấy rồi, lúc bà ôm lấy cô ấy khi nãy, con bé có hơi né tránh, con bé đang sợ mình, chính là đang sợ mình. Nhận thức này khiến người mẹ nuôi trở nên sụp đổ, nước mắt bất giác chảy thành dòng trên má, bà bất đắc dĩ, cố gắng lau đi, liên tục đưa tay quệt lên mặt, ánh mắt trống rỗng.
Phòng vệ sinh yên lặng, chỉ có bà đang nhìn trần nhà, miệng cố gắng hít thở từng ngụm không khí, thậm chí không dám hít thở bằng lỗ mũi bị ngạt, sợ đánh thức Tiểu Như đang ngủ bên ngoài.

Cô từ từ ngồi xổm trên mặt đến, lưng dựa vào tường, coi bản thân như một đống rác xó tường.

Lục Ẩm Băng lại đứng lên, rửa lại mặt, cau mày, quyết định đổi cách thể hiện.

Sau một tiếng, Lục Ẩm Băng ra khỏi phòng vệ sinh, lấy túi nước đá trong tủ lạnh chườm lên đôi mắt. Trước đó có ngó đồng hồ, bốn giờ chiều, lúc Hạ Dĩ Đồng kết thúc công việc chắc cô đã khôi phục trạng thái bình thường.

Có thể là khó đến mệt, chườm một hồi liền thϊếp đi, tỉnh lại với cái cổ đau nhức, tư thế ngủ không ổn cho lắm, túi chườm cũng đá lăn tới chân sofa. Lại đi soi gương, đôi mắt vẫn vậy, sưng không khác gì quả óc chó.
Lục Ẩm Băng: ". . ."

Thôi xong.

Bằng một năng lượng vũ trụ nào đó đã khiến cô tin rằng cô có thể an giấc kể cả khi không có Hạ Dĩ Đồng ở bên.

Chấp nhận số phận đi, cậu không rời khỏi em ấy được đâu, không có em ấy thì mỗi giấc đều không ngon. Trong đầu cô văng vẳng một giọng nói, Lục Ẩm Băng vẻ chấp nhận số phận này, sau đó nghiêm túc tới sảnh hòa nhạc của cô, mở một bản giao hưởng dữ dội, một tay cầm cái khăn bọc lấy túi đá chườm lên trên mắt mình.

Không thể ngủ trong bộ dạng như này? Lục Ẩm Băng nghĩ, nhưng rồi lại một lần nữa thϊếp đi, năm đêm liền không được ngủ một giấc đàng hoàng, về nhà một ngày, lẽ phải thường tình, dâng toàn bộ thời gian cho việc đi ngủ.

Chân Lục Ẩm Băng giật một cái, giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng rơi xuống vách núi, màn đêm ngoài cửa sổ phủ kín thành phố, đầu óc hỗn loạn, ngủ cũng không yên, cô vò vò cái ổ gà trên đầu mình, híp mắt lại nhìn thấy cách hai mét là màn hình điện thoại phát sáng và hát liên tục trong một phút, với lấy, "Um" một tiếng.
"Chị tỉnh rồi?" Truyền tới giọng nói dịu dàng của Hạ Dĩ Đồng, ý thức mơ màng của Lục Ẩm Băng trở về với hiện thực chỉ trong nháy mắt, cô ngồi xuống, tay chống lên tấm thảm, lùi dần về phía sau, cho tới khi lưng đụng vào vật khác, tay đỡ trán, giọng nói lười biếng "Ừm" một tiếng dài: "Tỉnh rồi."

"Em ở khách sạn, mới tắm xong."

"Muộn vậy sao?" Lục Ẩm Băng ngoảnh ra nhìn sắc trời, nhìn đồng hồ trên tay, ngửa đầu ra sau, "Đã mười giờ rồi, chị suýt thì ngủ tới xỉu luôn."

"Chị mệt lắm không?" Ngữ khí Hạ Dĩ Đồng hơi thay đổi.

"Không phải, chỉ là buồn ngủ thôi." Lục Ẩm Băng nói, "Kể em nghe, tầng trên phòng chị, có người đêm nào cũng hát quốc ca, ~ Không muốn làm nô ɭệ, đem xương máu của chúng ta xây lên trường thành mới! Ban đầu chị ngủ rồi, nhưng khi nghe hắn hát chị phải đứng dậy, phải đứng lên, đấy, chị là đứa con của Tổ quốc với trái tim rực cháy tình yêu nước nồng nàn? Cả đêm chị đều đứng, kết quả là ngày hôm sau chân chị như cọng bún thiu."
Hạ Dĩ Đồng: "Chị đeo nút bịt tai vào đi, em nhớ có loại này dùng ổn lắm, để em mua cho chị, rồi nhờ Tiểu Tây đưa qua cho chị, vậy nhé?"

Lục Ẩm Băng: "Được, vậy sau này chị cũng không sợ tai chị tiếp thu những tạp âm độc hại nữa, bạn gái của chị thế mà lại quan tâm tận tình như này a?"

Hạ Dĩ Đồng đáp lại: "Trước giờ em vẫn luôn quan tâm đến chị."

Trời sinh da mặt mỏng, vừa dứt câu, mặt đã đỏ như trái cà chua.

Lục Ẩm Băng bật cười: "Người trong phòng bệnh đều rất đặc biệt, giường số ba là một cô gái xinh đẹp, họ Lục, cùng tổ tông với chị, thích tưởng tượng những truyện tiên hiệp kỳ ảo, mỗi ngày đều nói Ngọc Hoàng Đại Đế với Nhũ Mẫu Nương Nương, xong tự biến mình thành tiên, vì sao Như Lai Phật Tổ lại lợi hại nhất, nói không chừng sau này đóng phim tiên hiệp có thể tìm cô ấy thảo luận kịch bản đấy chứ; giường số năm là một bà lão, mặt mũi hiền lành, dạy chị các kiến thức về côn trùng..."
Lục Ẩm Băng thao thao một hồi, cũng không phải cô bịa chuyện, chỉ là đổi góc nhìn cho các câu chuyện thôi, cuộc sống muôn màu, con người có rất nhiều mặt khác biệt, khi giao tiếp với họ, cô phát hiện ra thì ra họ cũng không đáng sợ đến vậy.

Cô kể rất nhiều, khô cả họng, cô đặt điện thoại xuống dưới đất rồi đi rót cho bản thân ly nước, Hạ Dĩ Đồng qua điện thoại hỏi cô: "Lục lão sư, chị có thấy trăng trên trời không?"

Câu hỏi này, chắc là muốn một chủ đề lãng mạn, mới mẻ đi, Lục Ẩm Băng cũng rất muốn nghe Hạ Dĩ Đồng nói mấy lời yêu thương.

Làm vẫn nhanh hơn nói, thay vì nhìn ra bầu trời tối tăm bên ngoài, Lục Ẩm Băng lại bay đến cạnh điện thoại mở lịch trên điện thoại ra, Dương lịch ngày 12 tháng 12, tương ứng với ngày 25 tháng 10 Âm lịch.

Hạ Dĩ Đồng: "Lục lão sư?"
Lục Ẩm Băng: "Chờ chị chút."

Cô gõ lên thanh tìm kiếm "Những ngày không có trăng trong tháng này", đáp án là mỗi tháng từ ngày 25 đến vài ngày đầu tháng sau.

Lục Ẩm Băng: ". . ."

Rồi rốt cục hôm nay có trăng hay không?

Tác giả có đôi lời muốn nói: Lão Lục gặp nạn ở kinh đô.

Tiểu hoa: Chị có thấy trăng không?

Lão Lục: Sương mù dày quá chị nhìn không rõ~

Chỉ là muốn thổ lộ một câu Ánh trăng đêm nay thật đẹp, ý là "Em yêu chị"

Lão Lục: Lạnh lùng.jpg

Chương 220:

Lục Ẩm Băng: "À..."

Không trả lời có, cũng chẳng nói không, như này mới không bị lộ.

Ai ngờ Hạ Dĩ Đồng cũng trả lời một câu ý vị sâu xa "À..." một tiếng.

Trong nháy mắt, cả Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đều hiểu, ở chỗ đối phương không có trăng.

Lục Ẩm Băng lão sói vẫy đuôi, hừ hừ dò hỏi: "Em muốn nói gì với chị sao?"
Hạ Dĩ Đồng mặc áo choàng tắm, thông qua cửa sổ ở khách sạn nhìn lên bầu trời, mặc dù không có trăng nhưng những ngôi sao vẫn đang tỏa sáng, ở nơi non nước tươi đẹp như này, tựa hồ có thấy được mặt nước cuối sông đang phản chiếu ánh sáng.

Cô quay lại lấy máy tính bảng chụp một tấm hình, gửi tới wechat Lục Ẩm Băng.

Call một hồi thì chuyển qua video call, ngày hôm sau Lục Ẩm Băng cũng chẳng nhớ rõ hôm qua đã nói những gì với Hạ Dĩ Đồng, dòng tin wechat vẫn yên tĩnh nằm đó, là tối qua Hạ Dĩ Đồng gửi tới. Cảnh màn đêm, và một dòng tin: Ánh trăng đêm nay thật đẹp, là vì trong đó có người mình thích. Hôm nay trời không có trăng, phải chăng vì chị không ở đây?

Lục Ẩm Băng là người có qua có lại, hồi đáp, một mảng sương mù hạn chế tầm nhìn -----【Nếu Natsume Souseki đến thủ đô cảm nhận một chút, chắc câu nói này sẽ biến thành "Sương mù đêm nay thật đẹp".】
[Câu tỏ tình "Ánh trăng đêm nay thật đẹp" bắt nguồn từ giai thoại đại văn hào Nhật Bản – Natsume Souseki.]

Hạ Dĩ Đồng ----- 【Ha ha ha ha】

Lục Ẩm Băng ----- 【Sương mù đêm nay thật đẹp, cách xa năm mét chị vẫn có thể thấy được nhan sắc của em.】

Hạ Dĩ Đồng ----- 【Sương mù thật nhân từ, năm mét vẫn có thể thấy mặt.】

Sau đó hai người tiếp tục trò chuyện về chủ đề: Sương mù ở thành phố, sau đó chủ đề này biến thành, sau này khi sương mù dày đặc bao trùm thành phố, hãy đến những nơi non xanh nước biếc tạm lánh, đến những nơi có không khí trong lành, và đi du lịch vòng quanh thế giới.

Giữa những kẻ yêu nhau, chủ để nói chuyện lúc nào cũng linh hoạt về rộng lớn, Lục Ẩm Băng nằm trên giường, kéo lên kéo xuống đoạn tin nhắn giữa hai người, mỗi câu đều bắt chước ngữ điệu của Hạ Dĩ Đồng, từng câu từng chữ như mật rót bên tai, khóe môi luôn giương lên trong suốt quá trình.
Ding dong-----

Sáu giờ sáng, người yêu chuẩn bị báo cáo đúng giờ, ký tự "1" nho nhỏ hiện lên góc trên bên trái màn hình.

【Buổi sáng vui vẻ, em xuống giường đi làm đây.】

【Buổi sáng vui vẻ, chị cũng đi làm đây.】

【Vì mục tiêu sớm có cơ hội du lịch vòng quanh thế giới!】

【Vì mục tiêu sớm có cơ hội du lịch vòng quanh thế giới! Fighting!】

Để tránh bị trầm cảm, Lục Ẩm Băng quyết định kiếm chút chuyện để làm, thế là vác theo một cuốn sổ phác họa, một cái bút chì, sau khi quan sát, cô bắt đầu tô tô vẽ vẽ trên bản phác họa, giải quyết tâm tình một chút.

Coi như cô cũng có chút nền tảng, lúc còn bé từng học vẽ, sau khi bị bỏ rơi, theo lẽ thường chắc chắn cô sẽ không động tới bút chì giấy vẽ nữa, càng không có thời gian vẽ vời, bây giờ cơ duyên thế nào lại có thời gian ngồi đây như này.
Bên trong kẹp rất nhiều ảnh chụp Hạ Dĩ Đồng, cô dựa theo đó mà vẽ, lúc mới đầu vẽ xấu thậm tệ, tỉ lệ cơ thể người mà tưởng tỉ lệ cơ thể người ngoài hành tinh, người yêu tuyệt vời lại biến thành quỷ dạ xoa. Sau một tháng vẽ vời, cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn không cần vẽ tranh và càng không dám nhìn lại những gì mình đã vẽ.

Cô và những bệnh nhân trong phòng chung sống hòa thuận, cuộc sống ở chỗ này vậy mà đã chiếm hết cả mùa đông của cô, sau khi vẽ Hạ Dĩ Đồng, cô quyết định thử vẽ những người bệnh cùng phòng. Bệnh nhân trầm cảm giường số bốn là hợp nhất, nàng là người tỉnh táo nhiều nhất, Lục Ẩm Băng nói chuyện phiếm với nàng, nàng sẽ thỉnh thoảng nói ra vài từ, thỉnh thoảng sẽ nói đến chuyện người nổi tiếng, giường số bốn nói thích nhất là Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng cười trộm nửa ngày, hỏi địa chỉ của nàng, định gửi cho nàng chút quà. Ba mẹ nàng cứ ba ngày lại tới thăm nàng một lần, Lục Ẩm Băng nghe bác sĩ khu bệnh này nói, chắc cỡ một tháng nữa là có thể xuất viện.
Từ lúc cô vô đây thì chắc có lẽ này là chuyện vui nhất rồi, bây giờ Lục Ẩm Băng vẽ cho nàng một bức ký họa, sau khi vẽ xong, Lục Ẩm Băng lén lút giấu nó đi, rồi nói: "Tôi sẽ vẽ lại."

Giường số bốn: "Cho em xem một chút."

Nàng vừa trắng lại vừa gầy, vô cùng dịu dàng lại phảng phất sự yếu ớt, nụ cười nhàn nhạt, má lúm đồng tiền, khiến người ta cảm giác nàng như táo mùa đông, bên ngoài màu xanh, cắn một miếng mới biết bên trong thật ngọt ngào.

Lục Ẩm Băng không nỡ từ chối, đưa nàng nhìn, giường số bốn nhìn xong thì cười đến độ đỏ cả mặt, lần sau cha mẹ nàng tới, nàng còn cố tình đem bức vẽ kia khoe với cha mẹ, hai vị phụ huynh nhìn thấy con gái mình tươi cười, lập tức rối rít cảm ơn Lục Ẩm Băng.

Này khiến cho Lục Ẩm Băng rất xấu hổ, những gì cô có thể làm ai ngờ lại đem đến một kết quả vượt ngoài mong đợi, thật đáng mừng, vì vậy cô cũng trở nên mừng rỡ như thể mình là phụ huynh của người kia.
Giường số bốn cũng rất giỏi gấp sao giấy, là sau khi Lục Ẩm Băng nhắc tới người mình thương rất giỏi gấp sao giấy, lần sau tới cô mang theo một hộp nhựa, hai người cùng nhau bàn luận kỹ thuật gấp sao giấy, không lâu sau, sao giấy đủ mọi màu sắc treo đầy đầu giường hai người.

Số ba giường vẫn như trước, không có chút dấu hiệu tốt lên nào, khi mẹ nàng tới, bệnh trầm cảm của giường số bốn cũng đã thuyên giảm, Lục Ẩm Băng và nàng cùng nói chuyện với mẹ giường số ba.

Còn ở giường số sáu, cây nấm vẫn là cây nấm, gần đây nàng còn ảo tưởng trong bụng mình có dị vật, bị trói lại, ngày nào cũng ôm bụng lăn lộn trên giường. Lục Ẩm Băng vẽ một bức tranh, một cây nấm khổng lồ đang bị trói bởi rất nhiều xích sắt, lơ lửng giữa không trung, trên đầu cây nấm còn mọc ra những cây nấm nhỏ.
Sau lần thứ hai Lục Ẩm Băng cập nhật tình hình cho Hạ Dĩ Đồng, tất nhiên lại tốt khoe xấu che, Hạ Dĩ Đồng càng tỏ ra lo lắng, cô biết đó là một nơi như nào, cũng biết lời Lục Ẩm Băng nói không phải toàn bộ sự thật, giấu diếm và dựng lên cảnh an toàn giả như này cũng chỉ khiến cô suy nghĩ nhiều hơn mà thôi.

Lục Ẩm Băng đầu hàng, kể chi tiết toàn bộ mọi chuyện, bao gồm cả những trải nghiệm cô ưng ý nhất, cả mấy tình huống khó khăn, cô còn diễn lại cho Hạ Dĩ Đồng xem. Ban đầu cô còn tưởng Hạ Dĩ Đồng xem cô diễn lại sẽ nghĩ tới mấy chuyện không tốt, ai dè đối phương còn phấn chấn hơn, trên mặt in hai chữ 'tò mò' to đùng, liên tục hỏi thăm kỹ thuật diễn xuất của cô, đủ loại vấn đề, làm sao để thể hiện cảm xúc nhân vật rõ hơn, là một bệnh nhân tâm thần, không có động tác tay chân, chỉ có thể biểu đạt thông qua ánh mắt, làm sao để điều khiển các dây thần kinh quanh mắt sao cho ánh mắt thể hiện cảm xúc mình muốn biểu lộ, dù là những chi tiết nhỏ bé nhất. Ánh mắt của cô bị Tần đạo diễn nói chưa đạt yêu cầu, về chú ý luyện tập thêm.
Lục Ẩm Băng giải thích từng vấn đề một, còn diễn mẫu cho cô xem, cười nói: "Em mà học hết được mấy cái này, có khi diễn nhân vật của chị cũng là chuyện nhỏ."

Hạ Dĩ Đồng lắc đầu: "Thua xa, mấy cái này em cầm không nổi."

Khác biệt quá lớn, hiện tại mấy nhân vật cô thủ vai ít nhiều cũng có điểm giống cô, Triệu Mẫn, Trần Khinh, Mai Thất, hoặc khí chất hiên ngang, hoặc tính tình kiên định, cô nhận vai không có áp lực mấy.

Lục Ẩm Băng không đồng ý: "Không thử sao biết?"

Một diễn viên giỏi là diễn cái gì ra cái nấy chứ không phải vì mình là cái đó nên diễn ra cái đó, nếu cô muốn hoàn toàn thay đổi thì kiểu gì cũng phải trải qua giai đoạn này, Hạ Dĩ Đồng gật gật đầu: "Đúng, diễn bộ này xong em sẽ thử một chút>"

Lúc này Lục Ẩm Băng mới ưng ý, yêu cầu Tiết Dao tiếp tục đi tìm kịch bản phù hợp.
Hạ Dĩ Đồng tiếp thu được rất nhiều từ Lục Ẩm Băng, tự mình siêng năng tập luyện, đoạn cao trào nhiều cảnh nhưng ít thoại, đó là một bài kiểm tra đối với diễn xuất của nhân vật chính, hô a một cái, Tần Hàn Lâm nói rất nhiều với Hạ Dĩ Đồng, cho đến khi cô tiến vào trong cảnh diễn, hai lông mày ông nhíu lại.

Kết quả, một lần là qua, Tần Hàn Lâm mở to hai mắt, tròn xoe, nhìn ánh mắt của cô mà như nhìn thấy cả linh hồn nhân vật.

Tình trạng của các diễn viên chính càng ngày càng tốt, tâm trạng Tần Hàn Lâm cũng theo đó mà tốt lên, khiến bầu không khí đoàn làm phim cũng thư giãn hơn nhiều, tiến độ quay《Mai thất》cũng nhanh chóng tiến về phía trước, kế hoạch ban đầu là bốn tháng rưỡi, tình hình này ước chừng sẽ đóng máy sớm hơn mười ngày.

Cả hai bên đều thuận lợi.
Một tháng sau, ngày giường số bốn xuất viện, Lục Ẩm Băng đưa nàng một bức vẽ mới, là một cô gái dang tay đón ánh mặt trời, chào tạm biệt trước cửa phòng bệnh, giường số bốn đi theo ba mẹ, trở về với cuộc sống của người bình thường.

Lục Ẩm Băng quay đầu nhìn giường bệnh số ba, mắt nàng cũng đang nhìn về hướng này, Lục Ẩm Băng nổi lên một suy nghĩ thú vị, nàng lập tức quay mặt đi chỗ khác, đi quay vòng vòng quanh giường của mình.

Cuộc sống vốn đầy rẫy thăng trầm, vốn không thể cưỡng cầu, Lục Ẩm Băng về giường ngồi, cầm lấy cây bút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không phát hiện ra tiếng sột soạt lại thu hút sự chú ý của giường số ba.

. . .

Hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong hai tháng ở đoàn làm phim của Hạ Dĩ Đồng, ngày 15 tháng 2, âm lịch là 30 Tết, chỉ cần quay xong cảnh của sáng này, buổi chiều đoàn làm phim sẽ được nghỉ, mùng ba tiếp tục, đợt nghỉ kéo dài hai ngày rưỡi.
Tần Hàn Lâm khoác chiếc áo bông dày màu xanh quân đội, xoa xoa hai bàn tay rồi hà hơi lên đó, "Một trận chiến cuối cùng cho sáng ngày hôm nay, phấn chấn lên nào."

"A!" Vèo một cái, tốc độ ekip trong trường quay tăng gấp đôi.

Một trận chiến hoàn mỹ.

"Cắt." Tần Hàn Lâm cũng không muốn làm mất hứng mọi người, trực tiếp giơ tay, "Kết thúc công việc, về nhà ăn Tết."

Cả đám người chỉ muốn nhanh chóng trở về, vừa thay quần áo vừa lịch sự chúc nhau "Ăn tết vui, một năm vui" sau đó nhanh chân nhanh tay thu dọn, chớp mắt đã không còn ai. Hạ Dĩ Đồng cũng không ngoại lệ, thuận buồm xuôi gió, cô ngồi trên máy bay tư nhân của Chiêm Đàm, bay thẳng đến thủ đô.

Lục Ẩm Băng xuất viện vào 28 Tết, lẩn quẩn trong nhà hai ngày rồi, đến cô nhi viện đón trưởng khoa kiêm mẹ của Hạ Dĩ Đồng, còn ngày 30 thì...
Vừa ăn cơm xong, Lục Ẩm Băng vớ lấy áo khoác và khăn quàng treo sau cửa, tức tốc mở cửa chạy vèo ra ngoài: "Ba, mẹ, mẹ vợ, con đi đón em ấy."

"Đi đứng cẩn-----" chữ thận còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng đóng cửa.

Liễu Hân Mẫn giải thích với viện trưởng ngồi đối diện: "Bà thông gia, con gái tôi bình thường rất từ tốn."

Mẹ vợ tiên tiến cười cười, từ chối bình luận thêm.

Lúc này đây 'Lục Ẩm Băng rất từ tốn' hận không thể mọc thêm đôi cánh dài tốc biến tới sân bay, nhưng cô không thể hiên ngang tới sân bay đón, nên đành hậm hực đứng ở địa điểm đã thỏa thuận từ trước, trong xe đang mở nhạc, hai chân cô đang run rẩy, rồi tê luôn.

Trời chập choạng tối, cô mới nhìn thấy cách không xa có một chiếc xe Bentley đang đi tới, đến biển số cũng tỏa ra mùi tiền, xe dừng trước mặt cô, cửa sau mở ra, một người con gái mặc khoác chiếc áo nhung đen bước xuống. Lục Ẩm Băng mở cửa trước của xe mình, cực kỳ kích động, nên phải mở lần hai mới mở được cửa xe.
Lần mở thứ hai, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng vọt tới.

Đóng cửa xe, đè xuống ghế, hôn một hồi.

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Lão Lục: Ngày nào cũng ở bệnh viện tâm thần, bỏ bê tập thể dục, vừa đẩy liền ngã.

Tiểu Hoa: Chăm chỉ luyện tập suốt ba tháng ở Thiếu Lâm tự, tới đoàn làm phim cũng không dám lười biếng, Võ Chỉ dốc lòng dạy bảo.