Anh Là Antifan Của Em

Chương 7: Có phải đang ghen không




Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Mọi người quay sang nhìn nhau, lần đầu tiên đào được một tin tức mà bọn họ không dám đi đào sâu nữa.

Người trong vòng giải trí có rất nhiều điều kiêng dè, chẳng hạn như công ty, tiền catse đóng phim, chỗ dựa phía sau vân vân.

Đọc truyện tại đây.

Chưa từng có ai giống như Nghiêm Khả Khả, đi chủ động nói ra chuyện cô chuẩn bị hủy hợp đồng với công ty ngay ở hiện trường một tiệc tối có quy mô lớn thế này cả.

Chủ yếu là cô vẫn chưa hủy hợp đồng với công ty, hơn nữa bên ngoài vẫn chưa hề có bất cứ tin đồn nào về việc cô muốn hủy hợp đồng cả.

Nhưng Nghiêm Khả Khả lại cực kỳ sung sướng vì phản ứng của mọi người.

Nếu muốn che dấu một gợn sóng, cũng chỉ có thể quậy ra một gợn sóng lớn hơn.

Nghiêm Khả Khả hiểu rõ đạo lý này, cô không muốn để người khác tiếp tục đào sâu vào vụ giao dịch giữa cô và Lạc Dương, cho nên cũng chỉ có thể dứt khoát tuôn ra một tin tức còn hot hơn nữa.

Dù sao trước sau gì cũng phải hủy hợp đồng với công ty.

Nhưng mà nghĩ đến Cố Thần, trong lòng vẫn có chút không cam lòng.

Trong lòng cô vô cùng phức tạp, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh trò chuyện nói cười với người khác, hoàn toàn không thèm quan tâm đến cơn sóng to gió lớn trên mạng do cô gây ra.

Thật ra, fans của Nghiêm Khả Khả đã khó chịu Diệu Tinh từ lâu rồi.

Dù sao hai bộ phim và đều thu hút fans của Nghiêm Khả Khả, cuối cùng công bố nữ chính đều là người mới vừa ký hợp đồng với công ty.

Chiều trò giống hệt nhau, khó tránh khỏi sẽ làm người khác nghĩ nhiều.

Cho nên cho dù Nghiêm Khả Khả và Nghiêm Thảo chưa từng gây gổ đánh nhau trước mặt người khác, những fans của Nghiêm Khả Khả đã cực kỳ oán giận Nghiêm Thảo.

Ngay cả mấy người qua đường cũng đều nhịn không được rối rít miệt mài tìm kiếm bối cảnh của Nghiêm Thảo.

Sáng hôm sau, Nghiêm Khả Khả chuẩn bị tìm một vị luật sư chuyên nghiệp, giao tiếp với luật sư của văn phòng Lạc Dương.

Không ngờ Cố Thần lại chủ động gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến tìm anh.

Nghiêm Khả Khả hơi do dự giữa lý trí và sắc đẹp, cuối cùng vẫn quyết đoán chọn cái sau.

Đưa thẻ ngân hàng và vấn đề quăng cho Lạc Dương xong, cô tự bỏ chạy rời khỏi hiện trường.

Cũng rất trùng hợp, lúc cô đến Nghiêm Thảo vừa lúc bước ra khỏi văn phòng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt trên mặt còn chưa lau đi.

“Nghiêm Khả Khả, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!” Nghiêm Thảo trừng mắt hung dữ nhìn cô, sau đó lập tức bỏ đi.

Nghiêm Khả Khả không hiểu chuyện gì ngừng ở đó, khó hiểu.

Cũng may cô không phải là một người cố chấp, cũng không nghĩ nhiều, giơ tay gõ cửa.

Không đợi người bên trong trả lời, cô đã đẩy cửa bước vào.

Cô vừa mới bước vào, điện thoại của cô lập tức reo lên.

Thông báo hiển thị người gọi đến là Lạc Dương, cô hơi do dự, cuối cùng hơi cúi đầu với người đang ngồi trên bàn làm việc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nói câu: “Xin lỗi.”

“Chị Khả Khả, mật mã thẻ ngân hàng của chị là bao nhiêu thế, bên em xong rồi, chỉ chờ tiền của chị thôi.”

Lạc Dương đắc ý tranh công, cảm thấy bản thân rất có tài làm trợ lý.

Nghiêm Khả Khả thầm trợn trắng mắt, bất đắc dĩ đọc một dãy số.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt xinh đẹp của Cố Thần, lại nhịn không được khẽ bổ sung: “Trong thẻ không có bao nhiêu tiền, xài tiết kiệm chút.”

Còn chưa nói xong, bên kia đã cúp máy, cũng không biết Lạc Dương có nghe thấy câu cuối cùng của cô không nữa.

Cô là người sắp sửa phải gánh lấy một khoản nợ lớn, hy vọng Lạc Dương không phải là một thằng ngu.

Nghiêm Khả Khả nhìn chủ nợ tương lai của mình, tim hơi đau nhói.

Cố Thần lại không biết suy nghĩ của Nghiêm Khả Khả, chỉ là mặt vừa tối vừa đen.

Lẳng lặng chờ Nghiêm Khả Khả cất điện thoại vào, anh mới đặt tờ giấy ly hôn anh từng đưa cho Nghiêm Khả Khả lần trước ở giữa hai người.

“Nếu đã quyết định muốn đi, vậy ký tên đi.”

Anh lạnh lùng nói, không biết vì sao, trong lòng lại có chút tức giận, không biết bắt nguồn từ đâu, không biết phải làm gì.

Nghiêm Khả Khả hơi khựng lại, cũng không ngờ Cố Thần gọi cô đến chỉ là vì nhắc lại chuyện xưa.

Cô đột nhiên cảm thấy, lúc nãy cô vượt hai cái đèn đỏ để chạy đến đây, đúng là ngốc chết.

‘Tổng giám đốc Cố, có phải anh đã hiểu lầm gì rồi không? Không phải anh cầm đơn ly hôn để uy hiếp em hủy hợp đồng, mà là em tự quyết định muốn hủy hợp đồng.” Nghiêm Khả Khả gằn từng chữ một, cố gắng tranh thủ.

Cố Thần lạnh mặt, cắn răng nói: “Nếu cô đã có người yêu mới, cần gì phải quấn lấy tôi mãi?”

Giống như oán giận, cũng như đang làm nũng.

Sau khi Nghiêm Khả Khả phản ứng lại, giật mình sững sờ ra đó, quan sát Cố Thần từ trên xuống dưới.

Do dự thật lâu rồi vẫn nhịn không được mà thử hỏi: “Cố Thần, có phải anh đang ghen không?”

Cố Thần cũng vừa mới phát hiện ra anh vừa nói những lời không nên nói gì, không khỏi thẹn quá hóa giận.

Nhưng anh càng ảo não, Nghiêm Khả Khả lại càng vui.

Cô đắc ý vênh váo trêu chọc: “Ghen không xấu hổ, xấu hổ là anh là đàn ông mà lại không dám nhận rằng anh đang ghen.”

“Đủ rồi!” Cố Thần nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống, nhai thịt lột da người trước mặt.

Người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ có thù oán sâu đậm lắm.

Nói đến cũng là, ông cụ non Cố Thần từ trước đến nay làm việc gì cũng vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mà mỗi khi đối mặt với Nghiêm Khả Khả, anh lại không thể khống chế được cảm xúc.

Cố Thần ổn định cảm xúc, ổn định lại bờ môi đang run nhẹ, oán hận nói: “Nghiêm Khả Khả, cô có biết vì sao tôi ghét cô không!”

Không đợi Nghiêm Khả Khả trả lời, Cố Thần đã đưa ra câu trả lời: “Bởi vì trong người cô luôn mang theo vẻ chanh chua của mấy người thuộc tầng lớp nghèo khó, chưa từng có người nào quán triệt toàn bộ dốt nát và không biết xấu hổ vào trong cuộc sống của mình như cô cả.”

Từng câu từng chữ rõ ràng, giống như cầm một thanh đao đâm vào ngực Nghiêm Khả Khả rồi lại rút ra, không biết chừng mừng.

Vẻ mặt Nghiêm Khả Khả lập tức cứng đờ lại, mũi cay xè, đôi mắt giống như sẽ rơi “hạt ngọc” xuống ngay lập tức.

Nhưng cô không khóc, không chỉ không khóc mà còn bật cười, châm chọc nói: “Anh ghét thì cứ ghét đi, có liên quan gì đến tôi?”

Vì sao mỗi khi nói chuyện nghiêm túc với cô, anh luôn bày ra dáng vẻ cao quý châm chọc thế này?

Cố Thần cũng rất giận, anh nâng cao âm lượng, vô cùng giận dữ nói: “Có liên quan gì đến cô? Bây giờ cô đang dùng tên tuổi của nhà họ Cố, cầm tiền của nhà họ Cố để nuôi trai bên ngoài, làm xấu danh tiếng của nhà họ Cố, cô nói coi có liên quan đến cô hay không!”

Mỗi khi Nghiêm Khả Khả cảm thấy cô đã chết lặng thì Cố Thần luôn có thể dùng cách ác hơn, dùng góc độ xảo quyệt hơn mà đâm vào tim cô.

Không biết vì sao, Cố Thần lại nhìn thấy một chút thất vọng trong đôi mắt vô cùng xinh đẹp của Nghiêm Khả Khả.

Làm anh không tự chủ được nghĩ lại: “Có phải anh đã nói hơi quá rồi không?

Thật ra anh cũng không muốn nói như thế, nhưng mỗi lần cãi nhau với Nghiêm Khả Khả, anh giống như là không thể nào khống chế bản thân được.

Mặc dù biết anh quá đáng thì lại thế nào, Cố Thần không thể nào nhận lỗi được.

Đặc biệt là người đó lại là Nghiêm Khả Khả.

“Đầu tiên, tôi chưa từng xài một đồng nào của nhà họ Cố, cũng chưa từng nói với bất cứ người nào về mối quan hệ giữa tôi và nhà họ Cố, cũng chưa từng dùng tên tuổi của nhà họ Cố để làm bất cứ chuyện xấu gì, hơn nữa...”

Nghiêm Khả Khả nói năng trật tự, vô cùng hùng hổ.

Cô lạnh lùng nhìn Cố Thần, lạnh giọng nói: “Còn nữa, Lạc Dương không phải là trai bao, anh và anh ta đều là do tôi dùng tiền mua về, hai anh cũng chẳng ai cao quý hơn ai cả.”

Vẻ khinh thường trong mắt cô sắp bao phủ Cố Thần, ngay lúc hai người đang vô cùng căng thẳng, cửa văn phòng đột nhiên bị mở bật ra.

“Không xong! Nghiêm Thảo tự sát rồi!”