Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 6




Tô Tĩnh Tuyền 16 tuổi, học sinh trường trung học Quốc tế Victoria. Ba của cô là giáo sư khoa luật đại học quốc gia. Từ nhỏ, Tĩnh Tuyền rất thích đi cùng ba đến mấy buổi hội thảo khoa học. Hôm đó, trường mà ba cô đang công tác có tổ chức một buổi giao lưu cho tất cả các bạn học sinh. Tĩnh Tuyền cũng sắp lên 12, sắp phải thi đại học rồi nên ba đưa cô đến buổi giao lưu đó để học hỏi.

“ Này, ngồi đây đi A Tuyền”

Tô Tĩnh Tuyền ngồi xuống ghế, ánh mắt không ngừng đảo quanh căn phòng hội thảo lớn. Dù đã tham gia không ít buổi giao lưu cùng ba trước đây, lần này cô vẫn thấy hồi hộp kỳ lạ. Phía trước sân khấu, các đàn anh sinh viên đang chuẩn bị tài liệu và máy chiếu. Dương Hạnh Nguyên ngồi bên cạnh cô hào hứng đến kỳ lạ.

“Nghe nói buổi hôm nay có rất nhiều sinh viên giỏi ngành luật tham gia đó” Hạnh Nguyên thì thầm vào tai cô.

“Ai biết được, có khi mấy anh đẹp trai nữa!”

Tĩnh Tuyền bật cười khẽ.

“Cậu đến đây học hỏi hay ngắm trai vậy?”

“Thì cả hai!” Hạnh Nguyên nhún vai, không chút ngượng ngùng.

Khi buổi giao lưu bắt đầu, một nhóm sinh viên đứng lên giới thiệu, mỗi người đều toát lên vẻ tự tin và chững chạc. Đặc biệt, ánh mắt của Tô Tĩnh Tuyền bị thu hút bởi một người trong số đó. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người cao lớn và phong thái điềm đạm. Khi anh đứng trước micro, giọng nói trầm ấm của anh vang lên, khiến cả khán phòng như lắng lại.

“Anh ấy là ai thế?” Tĩnh Tuyền khẽ hỏi Hạnh Nguyên.

“ Cậu không nghe gì à? Người ta là sinh viên xuất sắc, là thủ khoa đầu vào đấy. Tĩnh Tuyền có hứng làm thủ khoa không?”

“ K-không…”

Cô mang theo hình bóng của anh sinh viên đó về nhà. Buổi tối, trên bàn ăn cô hỏi khéo ba về thông tin của anh chàng đó.

“ À, cậu ta học lớp của ba. Giỏi nhưng ít nói, sao thế?”

“ Con thấy anh ta giỏi nên hỏi, nghe nói là…sinh viên ưu tú”

Ba của Tô Tĩnh Tuyền vừa gắp thức ăn vừa mỉm cười, không hề để ý vẻ mặt hơi bối rối của con gái.

“Đúng rồi, cậu ấy là Thương Triết Viễn, thủ khoa đầu vào của khoa luật năm đó. Thành tích học tập rất tốt, lại chăm chỉ nữa. Con muốn tìm hiểu để học hỏi gì à?”

“Dạ… cũng không có gì đâu ba, con chỉ tò mò thôi.” Cô cúi đầu, vờ chăm chú ăn cơm để giấu đi đôi má đang đỏ lên.

Bà Tô ngồi đối diện liền nhận ra điều khác lạ, bà nhướng mày, ánh mắt đầy ý tứ.

“Chà, mới về nhà được một buổi mà đã thấy hỏi chuyện sinh viên của ba. Coi bộ cô nhóc nhà mình hôm nay đi giao lưu vui lắm đây!”



“Mẹ à! Không phải như mẹ nghĩ đâu!” Tĩnh Tuyền ngước lên, bối rối thanh minh nhưng càng giải thích càng giống như đang che giấu điều gì.

Ba cô bật cười, xoa đầu con gái.

“Tốt mà, thấy người giỏi thì học hỏi. À, nếu con muốn, ba có thể giúp con gặp cậu ấy để trao đổi thêm kinh nghiệm học tập.”

“Thôi! Thôi! Không cần đâu ba!” Tĩnh Tuyền vội vàng xua tay, khuôn mặt đỏ bừng. Ý nghĩ gặp trực tiếp Thương Triết Viễn khiến cô vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng.

Sau bữa cơm, cô lặng lẽ về phòng. Nhưng tối hôm đó, hình ảnh anh sinh viên với dáng vẻ điềm tĩnh, giọng nói trầm ấm cứ hiện lên trong đầu cô mãi không thôi.

“ Thương Triết Viễn…” Cô lẩm bẩm, bàn tay vô thức vẽ nguệch ngoạc tên anh trên cuốn sổ tay. Đây có phải là cảm giác rung động đầu đời mà người ta thường nói không?

Ba cô không có động thái gì nhưng bà Tô thì đã cấm cô yêu sớm từ lâu. Nói chuyện này với Dương Hạnh Nguyên chắc chắn cô ấy sẽ đi nói lại với bà Tô. Giờ Tô Tĩnh Tuyền muốn gặp lại Thương Triết Viễn nhưng không biết làm sao…

Bỗng, cô nghĩ ra một kế rất hay. Sáng hôm sau, cô lén lút lục tủ đồ của mẹ, tìm một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây tối màu. Cô còn cẩn thận cột tóc gọn gàng, đeo thêm cặp kính không độ của ba để tăng phần “trí thức”. Nhưng mà như vậy cô vẫn cứ hơi sợ sợ nên đành đeo khẩu trang vào. Nhìn mình trong gương, cô bật cười khúc khích.

Ba cô hôm đó có buổi giảng đặc biệt về luật quốc tế, nên cả hội trường đều đông kín người. Tô Tĩnh Tuyền len lén bám theo sau ông, chọn một chỗ ngồi cuối giảng đường. Cô đảo mắt khắp nơi, cố gắng tìm bóng dáng Thương Triết Viễn. “Anh ấy đâu rồi nhỉ?”

Rồi cô thấy anh. Thương Triết Viễn ngồi hàng ghế đầu, chăm chú lật giở giáo trình và ghi chép. Dáng vẻ nghiêm túc của anh khiến tim cô đập thình thịch.

Vậy là cứ như vậy mỗi khi có hội thảo hay ba cô có tiết dạy là cô đều bám theo ba đến giảng đường rồi ngồi một góc ngắm nhìn người ta từ xa. Hành động thần bí của con gái sớm bị mẹ phát hiện. Kèm theo đó là sự biến mất của nhiều chiếc áo sơ mi và việc Tô Tĩnh Tuyền mấy nay hay ốm vặt nên xin nghĩ ở nhà.

Hai vợ chồng họ chỉ có mình cô là con, người con trai cả mấy năm trước đã qua đời vì tai nạn máy bay nên giờ cô là bảo bối của cả nhà, tuyệt đối không để cô yêu sớm!

Bà lần theo hành tung của Tô Tĩnh Tuyền mà đến được giảng đường. Hôm đó như thường lệ, hết giờ thì cô sẽ đi về nhưng mà hôm nay khác. Cô vừa bước ra khỏi lớp học thì nhìn thấy mẹ mình đang đứng đan hai tay vào nhau, vẻ mặt xám xịt nhìn cô.

Những sinh viên xung quanh vô tình đi qua, ai nấy đều quay lại nhìn vì cảnh tượng trông có phần kỳ lạ.

“Con… con chào mẹ,” cô lắp bắp, hai tay vô thức giấu sau lưng, như thể cố che đậy chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người.

Bà Tô khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh như tia laser quét qua từ đầu đến chân cô con gái.

“Tô Tĩnh Tuyền, mẹ có nghe lầm không? Hóa ra dạo này con xin nghỉ học ở trường chỉ để đến đây ‘học luật’ à?”

“Mẹ, con… con chỉ muốn học hỏi thêm thôi…” Cô cúi gằm mặt, cố nặn ra một lý do hợp lý, nhưng giọng nói run run đã tố cáo sự bối rối.

“Thật không? Học hỏi hay là theo dõi ai đó?” Bà Tô nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt không hề buông tha.

“Nói đi, ai là người khiến con phải trốn học, mượn quần áo của mẹ, rồi đi theo ba như cái bóng đến giảng đường thế này?”

“Mẹ! Con không có theo dõi ai cả! Con chỉ tò mò về luật thôi!” Tĩnh Tuyền cố gắng thanh minh, nhưng ánh mắt lảng tránh đã bán đứng cô hoàn toàn.



“Thật không?” Bà Tô cười nhạt, rồi bất ngờ chỉ tay về phía cuối hành lang.

“Cậu thanh niên kia, phải không?”

Tô Tĩnh Tuyền quay đầu lại, và tim cô như rơi khỏi lồng ngực. Thương Triết Viễn vừa bước ra từ lớp học, dáng vẻ điềm đạm và cao lớn của anh vẫn toát lên sự cuốn hút không lẫn vào đâu được. Anh nhìn thoáng qua hai mẹ con, hơi nhíu mày vì sự bất thường.

“ Bây giờ con muốn giải quyết ở đây hay về nhà?”

“ Về nhà”

“ Mẹ muốn nói chuyện với ba con”

Thế là ngày hôm đó các sinh viên khoa luật quốc tế và giảng viên được xem một màn kịch hay. Mẹ cô mắng vốn cô với ba, cũng may là bà giữ cho cô chút thể diện. Từ đầu đến cuối không nhắc đến việc cô có dấu hiệu yêu đương chỉ nói là cô chạy đến đây học luật.

Sau ngày hôm đó, Tô Tĩnh Tuyền trở thành cái tên nổi bật trong khoa luật quốc tế, nhưng không phải vì thành tích hay sự xuất sắc gì cả, mà là câu chuyện “cô con gái ham học của giáo sư Tô”.

Các sinh viên trong khoa bắt đầu truyền tai nhau rằng cô gái nhỏ thường xuyên đến giảng đường để nghe giảng và học hỏi. Một số người ngưỡng mộ, cho rằng cô bé có tinh thần cầu tiến đáng khâm phục. Một số khác thì bàn tán về việc liệu cô có phải bị ba mẹ ép buộc hay không. Nhưng điều khiến Tĩnh Tuyền khó xử nhất chính là sự xuất hiện của Thương Triết Viễn trong những lời xì xào.

“Nghe nói cô bé ấy thường ngồi cuối giảng đường, lúc nào cũng nhìn về phía Thương Triết Viễn thì phải.”

“Thật á? Vậy là không chỉ học luật, mà còn ‘nghiên cứu con người’ luôn hả?”

Những lời bàn tán không lớn nhưng đủ để khiến cô đỏ mặt mỗi khi bước chân vào trường quốc tế Victoria. May mắn là ba cô không biết gì về phần “xem người” trong câu chuyện này. Ông chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô sau bữa tối hôm đó:

“Tĩnh Tuyền, nếu con thật sự muốn tìm hiểu về luật quốc tế, ba sẽ giúp con tham gia một số buổi hội thảo phù hợp. Nhưng đừng quên rằng việc chính của con bây giờ là tập trung vào học tập ở trường trung học. Hiểu không?”

“Dạ… con biết rồi, ba.” Cô đáp lí nhí, không dám ngẩng mặt lên.

Nhưng mà chỉ có mình mẹ cô biết, cô đến giảng đường là để ngắm người trong lòng. Bà không vạch trần mà giấu luôn cho cô, nếu ba cô mà biết thì khỏi yêu…

Nhưng mà Tô Tĩnh Tuyền cũng vì thế mà ngại, không dám thi vào trường ba dạy nữa mà học tại một đại học khác. Cậu sinh viên đó sang năm ba thì cũng đi du học, mối tình “ cảm lạnh”của Tô Tĩnh Tuyền cô đã sớm quên từ lâu. Ai mà có ngờ bây giờ lại gặp lại chứ.

Bây giờ nhớ lại, cô chỉ muốn quay về quá khứ một cú vung tay đấm thẳng vào mặt mình mà thôi.

“ Tĩnh Tuyền ơiiii, thôi xong rồi”

Thế nhưng cô không biết rằng, mọi chuyện hài năm đó anh đều biết chỉ là che giấu cho cô mà thôi. Thương Triết Viễn cũng có ý với Tô Tĩnh Tuyền từ lâu rồi…vốn muốn đợi anh du học về nước, cô thì học đại học, anh sẽ đến nhà nói chuyện với thầy Tô. Nào ngờ khi đang ở Mỹ anh nghe tin cô có người yêu cùng với biến cố gia đình khiến anh từ bỏ.

...----------------...