Anh Là Mùa Đông Ấm Áp

Chương 7




Mấy ngày hôm nay cô chờ đợi kết quả phỏng vấn trong lo sợ, thế mà tên Triệu Thành Dinh còn hay làm phiền cô. Gọi cho cô muốn cháy máy rồi con đến nhà cô làm phiền, bảo vệ phải lấy gậy lớn đuổi hắn đi. Cô cũng chẳng luyến tiếc gì ngừoi đàn ông tệ bạn như hắn, bỏ cô đi đến bệnh viện cùng Hạ Thương chứ gì? Đi luôn đi, đừng quay lại.

Tô Tĩnh Tuyền ngủ đến chín giờ sáng mới chịu dậy, cô bị tiếng chuông điện thoại làm phiền nên mới tỉnh chứ nếu bình thường cô sẽ ngủ thêm.

“ Alo…”

“ Chào cô, cô Tô. Chúc tôi gọi để xác nhận công việc tại công ty luật Astoria.”

Tô Tĩnh Tuyền bật dậy như một chiếc lò xo, giọng nói đầy sự bất ngờ xen lẫn hồi hộp:

“V-vâng, tôi đây. Anh nói là… công ty luật Astoria?”

“Đúng vậy, cô chưa xem email à? Chúng tôi không thấy cô phản hồi nên mới gọi điện. Chúc mừng cô. Sau buổi phỏng vấn, hội đồng đã quyết định nhận cô vào vị trí thực tập sinh tại công ty chúng tôi. Cô có thể đến ký hợp đồng vào ngày mai được không?”

Thật ra chẳng có hội đồng nào ở đây, là một mình Thương Triết Viễn đóng dấu đặt cách thông qua cho cô.

“Được ạ! Tôi sẽ đến đúng giờ! Cảm ơn anh, cảm ơn công ty rất nhiều!”

Cúp máy xong, cô nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng tràn đầy sự phấn khích. Không thể tin được! Cô thực sự đã được nhận vào Astoria, một trong những công ty luật danh giá nhất mà bất kỳ sinh viên ngành luật nào cũng mơ ước.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác lâng lâng bị kéo trở lại thực tại bởi một tin nhắn hiện lên màn hình:

“Tĩnh Tuyền, em đừng tránh mặt anh nữa. Anh chỉ muốn nói chuyện thôi. – Triệu Thành Dinh”

Cô nhíu mày, cảm xúc hân hoan bị thay thế bằng sự phiền phức. Từ lúc cô cắt đứt liên lạc với hắn, hắn không ngừng tìm cách làm phiền cô, từ gọi điện, nhắn tin đến việc đích thân đến trước cửa nhà. Cô đã chặn anh ta không biết bao nhiêu lần nhưng anh ta vẫn làm phiền cô bằng mọi cách.

“ Cái tên này…là người hay tôm vậy…?”

Cô vội vàng chạy xuống nhà báo cho ba mẹ biết mà quên mất trên người mình còn mặt bộ đồ pijama.

“ Ba, mẹ con tự lập được rồi…”

Nụ cười của cô chợt tắt khi nhìn thấy Thương Triết Viết đng ngồi trên sofa ở phòng khách, bắt chéo chân, nhâm nhi tách trà.

Tô Tĩnh Tuyền đứng chết trân ngay bậc cầu thang, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang ngồi trên sofa. Bộ vest tối màu hoàn hảo ôm lấy vóc dáng cao lớn của anh, phong thái ung dung và đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào cô. Anh khẽ nhấp một ngụm trà, đặt tách xuống bàn rồi nhướng mày.

“Giờ mới dậy à?” Thương Triết Viễn nhàn nhã hỏi, như thể không nhận ra tình huống kỳ cục hiện tại.

Cô cúi nhìn xuống bộ pijama hoa lá của mình, cả người cứng đờ, không biết nên làm gì tiếp theo. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua ánh mắt đùa cợt của anh, cô cũng đủ biết anh đang nén cười.

“Cái này…” Cô lắp bắp, tay nắm chặt lấy vạt áo pijama, cố gắng che đi chút tự tôn còn sót lại.

“Anh… sao lại ở đây?”

“ Tại sao tôi không được ở đây?”

“ Tôi không cho anh ở đây, đây là nhà tôi. Anh xâm phạm gia cư bất hợp pháp”

Thương Triết Viễn phì cười

“ Nhà em? Vậy em có sổ đỏ không?”



Tô Tĩnh Tuyền há hốc miệng, không ngờ anh lại đáp trả một cách thản nhiên như vậy. Cô cắn môi, ánh mắt lấp lánh chút giận dữ. Sổ đỏ? Ai lại đi hỏi câu này?

“Anh… anh thật vô lý!” Cô cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đây là nhà tôi, tôi ở đây từ nhỏ. Sổ đỏ hay không không liên quan đến anh!”

Thương Triết Viễn khoanh tay, dựa người vào ghế, nét mặt thư thái nhưng ánh mắt lại lóe lên tia trêu chọc.

“Ồ, vậy em có giấy tờ chứng minh quyền sở hữu không? Nếu không, xét về mặt pháp lý, em chỉ là người đang ở nhờ. Mà người ở nhờ thì không có quyền cấm người khác đến, nhất là khi tôi là khách được mời.”

“Khách được mời?” Cô lặp lại, mắt mở to. “Ai mời anh?”

Anh nhướng mày, nhấp một ngụm trà trước khi ung dung trả lời

“Ba mẹ em.”

Nghe tiếng xe của ba mẹ vừa về đến sân, Tô Tĩnh Tuyền không kịp nghĩ thêm gì mà vội vàng xoay người chạy lên cầu thang, để mặc Thương Triết Viễn với tách trà vẫn còn đang bốc hơi trong tay.

Cô vừa chạy lên phòng vừa lẩm bẩm trong đầu: “Mặc bộ đồ ngủ hoa lá thế này trước mặt anh ta, đúng là mất hết cả thể diện! Sao ba mẹ lại để anh ta vào nhà được cơ chứ?!”

Đóng cửa phòng lại, cô tựa người vào cánh cửa, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Trong gương, hình ảnh của cô hiện lên: tóc rối, mặt còn in hằn dấu gối, bộ pijama hoa lá sặc sỡ… Tất cả chỉ khiến cô càng thêm xấu hổ.

Cô vò đầu, cảm thấy bản thân như một đứa trẻ đang cố gắng tỏ ra người lớn nhưng lại bị bắt gặp khi đang nghịch dại. “Không sao cả, anh ta sẽ không nhắc lại chuyện này đâu… đúng không?”

Nhưng ngay lúc đó, cô nhớ lại nụ cười mỉm đầy ẩn ý của Thương Triết Viễn và ánh mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Cảm giác xấu hổ lại dâng lên đến tận đỉnh đầu.

Lúc này ông bà Tô gọi vọng lên

“ A Tuyền, con dậy chưa? Xuống phụ mẹ một chút”

“ Dạaaa”

Nghe tiếng mẹ gọi vọng lên, Tô Tĩnh Tuyền giật mình. Cô nhanh chóng nhìn lại mình trong gương, thở dài ngao ngán.

“Không thể để mẹ thấy bộ dạng này được… càng không thể để anh ta thấy thêm lần nữa!”

Vội vàng lục tung tủ đồ, cô chọn đại một chiếc áo phông trắng và quần jeans, buộc tóc cao gọn gàng để che đi vẻ nhếch nhác vừa nãy. Sau khi hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, cô bước xuống cầu thang với vẻ ngoài nghiêm túc hơn hẳn.

Xuống tới phòng khách, Tô Tĩnh Tuyền lập tức thấy Thương Triết Viễn vẫn đang ngồi ung dung, tay cầm tách trà nhưng đôi mắt đầy ý cười nhìn về phía cô. “Lại nữa… Anh ta nhìn gì mà nhìn hoài vậy chứ?!”

“Mẹ, ba, con đây.” Cô nhanh chóng tiến đến gần ba mẹ, cố tình lờ đi ánh mắt của Thương Triết Viễn.

Bà Tô nhìn con gái từ đầu đến chân, tỏ vẻ hài lòng.

“Ừ, đi pha cho mẹ bình nước cam rồi mang ra đây. À, chào cậu Thương một tiếng đàng hoàng đi, con gái gì mà cứ lầm lầm lỳ lỳ.”

Cô cắn môi, miễn cưỡng xoay qua nhìn anh, cố gắng mỉm cười tự nhiên nhất có thể.

“Chào anh.”

Thương Triết Viễn chỉ gật đầu nhẹ, nhưng nét mặt đắc ý của anh khiến Tô Tĩnh Tuyền chỉ muốn lập tức biến mất khỏi đây.

“Được rồi, con đi làm việc của con đi.” Bà Tô xua tay.



Tô Tĩnh Tuyền như được giải thoát, nhanh chóng bước vào bếp. Sau lưng, cô vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của Thương Triết Viễn như đang dõi theo từng bước đi của mình. “Anh ta chắc chắn đang cười thầm chuyện lúc nãy!”

Trong bếp, cô vừa vắt cam vừa lẩm bẩm: “Không hiểu sao anh ta lại ở đây? Lần sau mình phải khóa chặt cửa phòng, không để thêm chuyện xấu hổ nào xảy ra nữa!”

Tô Tĩnh Tuyền cẩn thận bưng bình nước cam và một khay ly đi ra phòng khách. Dáng vẻ cô có vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng thì đang tìm cách làm sao để phớt lờ Thương Triết Viễn.

“Con xong rồi đây mẹ.” Cô đặt bình nước cam lên bàn, nhanh tay rót ra ly và đưa cho mẹ mình trước.

Bà Tô nhận ly nước cam từ tay cô, mỉm cười hài lòng. “Ngoan lắm, con gái mẹ hôm nay siêng hẳn ra.”

Tiếp đến, cô rót một ly khác cho ba. Nhưng khi đến lượt Thương Triết Viễn, cô chợt khựng lại, nhìn anh với ánh mắt khó chịu nhưng vẫn cố tỏ ra lịch sự.

“Anh có muốn uống không?”

Thương Triết Viễn nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, trông như đang chọc ghẹo cô.

“Nếu em rót thì anh uống.”

Tô Tĩnh Tuyền nghiến răng, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh. Cô rót nước cam vào ly, đặt ly xuống bàn trước mặt anh mà không thèm nhìn.

“Đây, anh uống đi.”

Anh cầm ly nước cam lên, nhấp một ngụm rồi tỏ vẻ hài lòng.

“Cảm ơn. Đúng là nước cam do em rót, ngọt hơn hẳn.”

Cô không đáp, chỉ lườm anh một cái trước khi quay đi.

“ Về chuyện tài trợ cho trường lần này, thầy rất cảm ơn em.” Ông Tô nói

Cô khó hiểu ghé vào tai bà Tô hỏi nhỏ

“ Tài trợ gì vậy mẹ?”

“ À, Triết Viễn… thằng bé nói muốn tài trợ cho trường con. Mẹ nghe nói là để hỗ trợ quỹ học bổng cho các sinh viên xuất sắc.” Bà Tô đáp nhẹ nhàng, ánh mắt lộ rõ vẻ hài lòng.

“Ò”

“ Con có kết quả phỏng vấn chưa?”

“ Mai con đi nhận việc, con gái yêu của mẹ được nhận rồi”

“ Được nhận rồi thì tốt. Mau vào bếp nấu cơm đi”

“ Dạaa”

Cô hớn hở quay đi, cuối cùng cũng tránh mặt được tên khó ưa kia rồi. Ông Tô và Thương Triết Viễn đang nói chuyện với nhau nhưng ánh mắt anh chỉ nhìn vào trong phòng bếp nơi cô đang nấu ăn.

Ngày mai là có thể đường đường chính chính gặp mặt nhau rồi, chẳng cần phải lấy lý do tài trợ cho trường để đến đây nữa.

...----------------...