Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em - Chương 20: Không thể kháng cự




Sáng ngày hôm sau, tôi tìm Ngọc Kỳ khắp nơi đều không thấy. Tập tài liệu trong ngăn bàn đã bị nó mang đi. Không biết Ngọc Kỳ định làm gì, nó còn ít tuổi, suy nghĩ không thấu đáo, càng không biết mình đang đối đầu với ai, tôi phải ngăn nó lại trước khi nó làm ra chuyện gì nguy hiểm.

Đang lúc rối rắm Trương Huệ Lan còn gọi điện làm phiền, tôi bực mình tắt máy. Bà ta tiếp tục gọi lại không dứt, tôi gắt gỏng nghe điện thoại.

- Bà tìm tôi có việc gì? Tôi không trốn đâu mà sợ, xong việc tôi sẽ quay về viện ngay!

Trương Huệ Lan rít lên.

- Diệp Thư, cô giỏi lắm, dám ở sau lưng tôi và bố cô giở trò. Hừ, cô tưởng chỉ có mấy tờ giấy đấy là làm khó được bố cô à, đừng mơ!

Chết tiệt! Chắc chắn Ngọc Kỳ đã đến tìm Trương Huệ Lan, thằng ngốc này. Nó rõ ràng là không hiểu việc ấy nghiêm trọng đến mức nào.

- Bà đã làm gì Ngọc Kỳ?

- Làm gì à? Thằng em họ yêu quý của cô mang tài liệu đến gặp cảnh sát, muốn tố cáo bố cô, cảnh sát không quan tâm nó liền nổi điên chạy vào viện, suýt chút nữa là nó giết bố cô rồi đấy. Theo cô thì tôi nên làm gì nó?

Tôi gần như gào lên với Trương Huệ Lan.

- Bà đã làm gì Ngọc Kỳ?

- Cô yên tâm, tôi chẳng động vào nó làm gì cho bẩn tay. Cảnh sát mang nó đi rồi.

Tôi tức tốc quay về viện, Trương Huệ Lan đang ngồi bên ngoài phòng bệnh của bố tôi. Trông bà ta vô cùng nhàn nhã, không có vẻ gì là lo lắng hoảng sợ khi chồng mình suýt chút nữa thì bị giết như lời bà ta nói.

- Bà muốn thế nào thì mới thả Ngọc Kỳ?

- Sao tôi phải thả nó, để nó lại đi báo cảnh sát hay tìm cách giết người à? Cứ để nó ở trong tù vài năm, bố mẹ nó không dạy bảo nó đến nơi đến chốn thì để nhà tù dạy nó.

- Bà… -Tôi uất ức đến nỗi chỉ muốn cào rách gương mặt tươi cười của Trương Huệ Lan.

Thật may là tôi còn trẻ, không bị bệnh tim hay tăng huyết áp, nếu không thì chắc đã sớm bị người đàn bà này làm tức đến chết.

- Bà không thả Ngọc Kỳ, tôi sẽ không hiến gan!

Trương Huệ Lan thản nhiên nhìn tôi.

- Ồ, Diệp Thư, cô vẫn chưa biết tình hình hiện giờ của mình thì phải. Ở đây cô không có quyền ra điều kiện với tôi. Lần này thằng em họ cô dám giết bố cô, còn đánh cả con trai tôi, tôi sẽ không để nó yên. –Ánh mắt bà ta loé lên tia nham hiểm, giọng nói rin rít lọt vào tai tôi giống như tiếng rít của loài rắn. –Nó chắc chắn phải ngồi tù. Nếu cô ngoan ngoãn hiến gan thì chí ít nó cũng sống được đến ngày ra tù, nếu không… tôi sẽ dặn đám đàn em trong tù hàng ngày chăm sóc nó tử tế.

Cả người tôi gần như không còn chút sức lực nào. Khốn nạn, bọn họ đã hại cậu tôi chết trong tù, bây giờ ngay cả Ngọc Kỳ họ cũng không buông tha!

Lúc này tôi thật sự đã bị đẩy vào đường cùng, không thể lựa chọn được nữa. Trương Huệ Lan nói không sai, Ngọc Kỳ chắc chắn sẽ phải ngồi tù, còn bà ta thì dư sức tìm người hành hạ nó đến chết trong tù.

- Bà tưởng nắm được Ngọc Kỳ thì sẽ khống chế được tôi à? Được, bà để nó ở tù đi, tôi chẳng quan tâm, bà hãy gọi hai thằng con trời đánh của bà tới mà hiến gan cho chồng bà. –Tôi cố gắng phản kháng lại Trương Huệ Lan, lá gan này không thể không hiến, vậy thì phải lấy được điều kiện tốt nhất.

Trương Huệ Lan cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Bà ta đứng dậy, từ từ đi khỏi chỗ ngồi, không để ý đến tôi. Bỗng nhiên bà ta dừng lại, quay sang nói với gã đầu trọc đi theo sau.

- Chú Trịnh, phim của con bé Ngọc Anh thế nào rồi, chú đã xem chưa?

Gã đàn ông được gọi là chú Trịnh cười khả ố, ánh mắt dâm tà lướt qua tôi.

- Chị cứ yên tâm, bọn em làm rất đẹp. Tuy con bé đấy không so được với cô đây nhưng lên hình cũng mê người lắm, tương lai nó mà theo ngành phim sex thì nổi tiếng phải biết.

Bọn họ đang nói gì vậy? Trương Huệ Lan rốt cục đã làm gì Ngọc Anh?

Không đợi tôi lên tiếng, Trương Huệ Lan đã tươi cười bước về phía tôi.

- Cô chắc ít khi xem phim khiêu dâm nhỉ, để tôi bảo người tặng cô một bộ phim cực hay nhé. Diễn viên chính… là cô em họ đáng yêu của cô đấy!

Sức kiềm chế của tôi quả thực đã đến giới hạn, tôi không nhịn được nữa. Bà ta ép người quá đáng tới mức này thì đến Phật cũng phải nổi giận chứ đừng nói là tôi.

- Bà là một con quỷ!

- Thế thì sao, cô nghĩ mình là ai, thiên sứ chắc! Con bé Ngọc Anh đó mới tí tuổi đầu đã học đòi theo trai vào nhà nghỉ, cần phải cho nó một sự giáo dục nghiêm khắc mới được. Sao, cô thấy tôi nói đúng không?

Tôi nhìn chiếc xe đẩy chở thuốc và dụng cụ y tế ở góc hành lang, liệu tôi có nên chạy tới đấy, tìm lấy một cái kim tiêm rồi đâm vào chỗ hiểm của Trương Huệ Lan không, cùng lắm thì giết người đền mạng, con quỷ dữ như bà ta không biết đã hại bao nhiêu người rồi. Tôi thay trời hành đạo cũng phải lắm chứ!

Nhưng mà lấy mạng tôi đổi mạng bà ta thì hời cho Trương Huệ Lan quá, bà ta không xứng!

- Tôi sẽ hiến gan, bà đừng có động đến Ngọc Anh và Ngọc Kỳ. Nếu bà làm hại hai đứa nó thì tôi có chết cũng phải kéo bà xuống địa ngục!

Trương Huệ Lan đắc ý rời đi giống như một con công kiêu ngạo đang khoe mẽ chiến thắng của mình.

Hiện giờ ngay cả bảo vệ bản thân tôi cũng không đủ sức, chỉ có thể chấp nhận giao dịch ngu ngốc này. Bà ta vẫn đang nắm đằng chuôi, có lẽ ngay từ đầu Trương Huệ Lan đã chuẩn bị tất cả để chờ lúc tôi rơi vào cái lưới bà ta giăng sẵn, không thể kháng cự.

Buổi tối trước ngày làm phẫu thuật, tôi chán nản nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trống trơn màu trắng. Tôi không thích bệnh viện chút nào, cái sắc trắng lạnh lẽo và không khí phảng phất mùi thuốc khử trùng khiến tôi sởn gai ốc.

Tôi chỉ muốn sống yên ổn nhưng bọn họ lại không buông tha tôi. Giờ ngay cả Ngọc Kỳ và Ngọc Anh cũng bị bọn họ dùng để gây sức ép với tôi.

Tương lại lúc này trở nên mù mịt không thể tưởng tượng nổi, phải làm thế nào để thoát khỏi Trương Huệ Lan và bố tôi đây? Nếu cứ nằm trong sự khống chế của hai người đó thì ngay cả muốn yên thân cũng không xong, đừng nói là tính việc trả thù.

Nếu bạn sinh ra là một con chim sẻ thì cho dù bạn cố gắng dũng mãnh đến đâu cũng bị con diều hâu làm thịt, đơn giản bởi vì bạn không khoẻ bằng nó, không hung ác bằng nó. Và tạo hoá sinh ra nó là để ăn thịt bạn.

Điện thoại đổ chuông, tôi đang ở trong trạng thái chán đời nên chẳng buồn nghe, không ngờ người gọi vô cùng kiên nhẫn, cứ gọi liên tục không ngừng. Đến cuộc thứ năm thì tôi đành phải bấm phím nghe.

- A lô, tôi là Diệp Thư!

- Là anh. –Giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Bảo vang lên giống như một thứ bùa chú xoa dịu nỗi uất hận trong lòng tôi, tự nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi đến phát khóc.

Tôi cố gắng trấn định, bình tĩnh hỏi thăm anh ấy.

- Lâu rồi không gặp anh, dạo này anh thế nào?

- Anh ổn, em thì sao?

Tôi không ổn chút nào, tôi sắp bị người ta lấy mất một phần gan, lại phải tìm cách để bảo vệ gia đình cậu khỏi móng vuốt của Trương Huệ Lan, tôi thực sự sắp kiệt sức rồi.

- Em không sao!

- Nghe giọng em thì chắc chắn là đã xảy ra chuyện rất “có sao”. –Nguyên Bảo dịu dàng trấn an tôi. –Anh đang ở sân bay, ngày mai sẽ về đến thành phố H. Có chuyện gì anh sẽ giúp em, em đừng lo lắng quá!

Giọt nước mắt phản chủ không chịu nằm yên cứ cố chấp rơi ra ngoài. Tôi kìm nén tiếng khóc của mình, không muốn để Nguyên Bảo nghe thấy.