Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em - Chương 21: Anh thật sự muốn sống cùng em đến hết đời




Cảm giác khi mất đi một phần cơ thể thật sự rất khó diễn tả.

Không phải là một cánh tay hay bàn chân, một phần lá gan nằm bên trong cơ thể tôi, cho dù tôi không nhìn thấy nó, không biết sau khi bị cắt nó trông như thế nào, nhưng đau đớn hiện hữu lại nhắc nhở tôi rằng máu thịt của tôi đã bị lấy đi.

Tôi nằm viện gần mười ngày, suốt khoảng thời gian ấy tôi chủ yếu chỉ nằm trên giường bệnh. Không phải tôi yếu tới mức không đi lại được mà tôi cần thời gian để suy nghĩ về những việc tiếp theo phải làm.

Tôi không muốn biến thành con côn trùng mắc vào lưới nhện chỉ có thể nằm chờ chết, nhất định sẽ có cách hạ bệ Trương Huệ Lan và bố tôi. Bọn họ không thể đứng ở ngôi cao mãi được, ai cũng có điểm yếu, chỉ cần tìm ra thì tôi không tin là họ không sa chân rơi xuống vực.

Kể từ lúc tôi tỉnh lại sau khi phẫu thuật cho tới lúc tôi xuất viện Trương Huệ Lan không hề xuất hiện, chắc bà ta cuối cùng cũng có chút nhân tính, quyết định không làm tôi lên cơn thần kinh vội.

Bác sĩ dặn dò tôi phải nghỉ làm ít nhất là sáu tuần để ổn định sức khoẻ, hiến gan không phải là việc quá nguy hiểm, lá gan sau khi bị cắt có thể tự động phục hồi nhưng nếu không cẩn thận sẽ để lại di chứng.

Đợi phần thuyết trình của bác sĩ kết thúc, tôi hoàn thành thủ tục rồi lên taxi về nhà. Nửa tháng không có người ở nên căn hộ có vẻ lạnh lẽo. Tôi bật tất cả đèn trong nhà lên rồi thả mình xuống ghế dài, suy nghĩ xem nên làm gì cho hết sáu tuần nghỉ việc.

Trong điện thoại bàn nhà tôi có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ của Lạc Cầm, Tỉnh Thành và vài người khác. Điện thoại di động của tôi đã tắt luôn từ sau cuộc nói chuyện với Nguyên Bảo, mà sau khi tỉnh lại tôi cũng không muốn mở máy. Lạc Cầm có lẽ chưa biết tôi đi đâu nhưng Tỉnh Thành thì tôi đã nói cho anh ta biết là mình sẽ vắng mặt một thời gian, chắc sẽ không liên lạc được, không biết anh ta có việc gấp gì mà lại tìm tôi.

Dù sao thì tôi cũng đang có thời gian rảnh, tôi gọi điện cho Lạc Cầm, hy vọng là cô ấy tìm tôi không phải vì muốn rủ tôi đi ăn, cơ thể tôi bây giờ không thích hợp lắm với chuyện nhậu nhẹt.

- Lạc Cầm, cậu tìm mình có việc gì thế?

- Diệp Thư, cậu đã đi đâu, mình tìm cậu suốt mà không được.

Tôi nào có đi đâu cơ chứ, chẳng phải là giống như Henxen và Greten bị mụ phù thuỷ già giam trong ngôi nhà bánh kẹo sao. Mà tôi còn xui xẻo hơn hai đứa bé đó ấy chứ, chí ít tụi nó cũng không mất miếng thịt nào, tôi còn bị mất miếng gan. Haiz… nhân vật chính cứ gặp nguy hiểm là có thể an toàn thoát thân chỉ có trong truyện cổ tích thôi.

- Mình có việc nên rời khỏi thành phố ít hôm, có chuyện gì à?

Lạc Cầm im lặng không nói tiếp. Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dài của cô ấy, xem ra hơn mười ngày nằm viện tôi đã bỏ lỡ tin tức quan trọng gì thì phải.

- Cậu chưa biết gì phải không? –Lạc Cầm e dè hỏi tôi.

- Biết gì?

Tôi không thích kiểu nói úp mở chút nào, dù sao thì tôi cũng là phụ nữ, càng úp mở tôi lại càng tò mò hồi hộp, thật là hại tim mà.

- Diệp Thư, chuyến bay từ New York về thành phố H ngày mười bốn gặp nạn rồi, toàn bộ hành khách và phi hành đoàn đều thiệt mạng. Nguyên Bảo… cũng có tên trong danh sách nạn nhân.

Trái tim giống như bị người ta bóp nghẹt.

Tôi muốn nói chuyện, muốn hỏi lại Lạc Cầm đó có phải là sự thật không nhưng môi chỉ mấp máy.

Không nói ra được, cổ họng nghẹn lại không phát ra tiếng!

Tôi đột nhiên không thể thở được, y như một con cá mắc cạn đang hấp hối.

Làm sao có thể như vậy? Nguyên Bảo sao có thể chết được?

Họ nhầm lẫn thì sao, anh ấy chưa chắc đã ở trên chuyến bay đó.

Cái đêm trước khi tôi phẫu thuật anh ấy đã dặn tôi chờ anh ấy trở về, chỉ ngày hôm sau anh ấy sẽ về đến thành phố H. Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng, có chuyện gì anh ấy sẽ giúp tôi. Đó là ngày mười ba.

Nguyên Bảo…

- Diệp Thư, cậu có nghe mình nói không? Diệp Thư!

Tiếng gọi của Lạc Cầm dường như vọng đến từ một nơi rất rất xa, mơ hồ tới mức tôi không hiểu rõ. Trong đầu tôi lúc này chỉ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nguyên Bảo ngày hôm ấy. “Có chuyện gì anh sẽ giúp em, đừng lo lắng quá!”

Anh ấy không kịp giúp tôi nữa rồi, không kịp nữa!

Vì sao? Thư ký nói ngày mười tám Nguyên Bảo mới về thành phố H, vì sao anh ấy lại về sớm như vậy?

Thà rằng anh ấy đừng bao giờ trở về, tôi không cần anh ấy giúp, thật sự không cần!

Đồ vật trong phòng trước mắt tôi trở nên nhoè nhoẹt không rõ, trước đây khi chưa ly hôn tôi rất ít khi khóc. Từ ngày chia tay với Nguyên Bảo hình như tôi cũng dễ rơi nước mắt hơn.

Rõ ràng đã không còn quan hệ gì nữa nhưng tôi vẫn thấy đau đớn giống như mất đi một phần cơ thể. Không, còn đau đớn hơn cả khi tỉnh lại sau phẫu thuật hiến gan!

Anh ấy thật sự chết rồi sao?

Tôi không tin, không muốn tin một chút nào.

Tôi đã từng yêu anh ấy đến thế, cũng từng vô cùng căm ghét anh ấy, nhưng chưa bao giờ tôi mong anh ấy chết đi.

- Đám tang tổ chức từ ngày nào?

Tôi lên tiếng hỏi làm Lạc Cầm thở phào nhẹ nhõm.

- Ngày hai mươi, mộ của anh ấy nằm ở nghĩa trang X. Diệp Thư, mình đến chỗ cậu nhé!

- Không, cậu đừng đến! Mình cần yên tĩnh vài ngày.

Tôi biết Lạc Cầm lo cho tôi nhưng tôi quả thực không muốn gặp cô ấy hay bất kì ai khác.

Tôi hối hận đến phát điên lên mất. Vì sao hôm ấy tôi lại dập máy, Nguyên Bảo rõ ràng định nói gì với tôi, vậy mà tôi lại tắt máy điện thoại trước anh ấy. Lúc đó tôi không muốn để anh ấy nghe thấy tôi đang khóc.

Nguyên Bảo, Nguyên Bảo!

Tôi dốc túi xách ra, đồ dùng cất bên trong rơi lung tung xuống nền nhà. Chiếc điện thoại di động vẫn đang tắt nằm im lìm như một vật chết tố cáo sự ngu ngốc của tôi.

Tôi mở máy lên, trong hòm thư có một tin nhắn thoại.

Đó là số máy của Nguyên Bảo đã gọi hôm ấy.

“Diệp Thư, có một chuyện anh muốn nói với em. Anh biết bây giờ mọi chuyện không thể thay đổi được nhưng anh chỉ muốn em biết… anh không cố tình làm tổn thương em, khi anh cầu hôn em… anh thật sự đã muốn sống cùng em đến hết đời.”

Tin nhắn kết thúc.

Anh ấy chỉ nói có vậy. Tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Lời cuối cùng anh ấy nói với tôi là anh ấy thật sự muốn sống cùng tôi đến hết đời.

Tôi bật khóc thành tiếng. Có thứ gì đó bên trong tôi đang dần sụp đổ.

Tất cả mọi đau khổ, oán hận tích tụ trong lòng những ngày qua dường như đều biến thành nước mắt tràn ra ngoài.

Tôi không muốn nghe điều ấy. Anh ấy không yêu tôi cũng được, làm tổn thương tôi cũng không sao. Tôi có thể bỏ qua hết, chỉ cần anh ấy còn sống…

Tại sao… tại sao anh ấy lại đợi lâu như vậy, đợi tới khi chúng tôi không thể quay lại mới nói cho tôi biết trong lòng anh ấy thật sự có tôi?