Ánh Sáng Của Nữ Phụ Trọng Sinh

Chương 39: anh giận sao?




Hai ngày trước khi đoàn Alec Win sang.

 Nửa tháng nay Khương Ninh đều đi sớm về muộn nên cũng không để ý người nào đó đang tủi thân, uất ức hằng đêm.

Thừa Thiên Dật thấy Khương Ninh đi làm, chạy lên chạy xuống cả người mệt mỏi nên cũng không dám làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của cô. Những bữa ăn của cô luôn được Thừa Dật chăm lo và mang đến tận nơi những lúc bận quá không có thời gian ăn anh còn lẽo đẽo theo hoặc ở bên cạnh để xúc từng thìa cho cô. Anh giờ không khác gì ông Bố già nhà cô mà Bố già nhà cô còn không đến nỗi vậy.

Hành động của anh không khiến Khương Ninh thấy phiền mà còn rất hưởng thụ nữa là. Cảm giác được người khác quan tâm, yêu thương và chăm sóc lại hạnh phúc như vậy. Một ngày mệt mỏi vất vả cũng bị sự ấm áp của anh lan tỏa và xoá tan.

Đã 14 giờ chiều Khương Ninh mới thật sự rảnh tay, Ngửa mặt rời khỏi đống giấy tờ trên bàn. Ngay tầm mắt cô là một người đàn ông siêu cấp đẹp trai, Khương Ninh cảm thấy thật tự hào khi có một người bạn trai đẹp trai lại ấm áp như vậy.

" Anh đến rồi" Khương Ninh đứng dậy đi nhanh về phía anh.

Khương Ninh đến ngồi xuống cạnh anh, tự nhiên như mọi khi mở hộp giữ nhiệt thưởng thức thức ăn anh nấu, không phải mọi lần đến anh vẫn nhắc cô dừng lại ăn trưa sao? Khương Ninh ủy Khuất nhìn Thừa Thiên Dật:

" Đã 14 giờ rồi, sao anh không gọi em"

" Hừ, em còn nói. Rốt cuộc là ai đắm đuối trong công việc anh gọi nhiều lần cũng không phản ứng gì? " Thừa Thiên Dật vừa tức vừa lo cho cô.

" Em có sao? " Khương Ninh nhí nhảnh đùa giỡn Thừa Thiên Dật. Cô nhớ anh có gọi cô vài lần nhưng Khương Ninh nghĩ thời gian còn sớm nên không để ý hoá ra đã 14 giờ rồi.

Thừa Thiên Dật im lặng, người trầm hẳn quyết tâm không muốn để ý đến cô nữa.

Cô vừa ăn vừa nói, thấy người bên cạnh Im lặng, không có tính tiếng động gì, Khương Ninh miệng nhai đầy đồ ăn quay lại nhìn anh. Người đàn ông này hôm nay sao vậy cứ thấy lạ lạ,



Thừa Thiên Dật im lặng, không nói gì, cũng không để ý đến Khương Ninh bên cạnh, trong lòng có một chút giận dỗi và uất ức.

" anh giận sao" Chẳng lẽ vì cô Không ăn đúng giờ nên anh mới giận dỗi như vậy? hay là do cô không để ý đến anh, nên khiến anh giận.

Người bên cạnh vẫn im lặng không đáp lời gì. Đúng là giận thật rồi, Khương Ninh nhớ ngày xưa khi học cấp 3 có lần cô kể về tình cảm của mình đối với Trầm Tu cho anh nghe, anh cũng một thời gian không nói chuyện không để ý đến cô.

" anh thật sự sẽ không để ý đến em sao" Khương Ninh dính sát lại gần, ôm lấy cánh tay anh, lắp qua lắc lại, nũng nịu nói: " Thừa Dật em đau bụng, rất đau"

Nghe cô kêu đâu anh không thể nào mặc kệ được nữa, đau lòng duỗi tay nhấc bổng cô lên ngồi trên đùi anh, ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên trán cô. Bàn tay vuốt tóc rối bù của cô, giọng trầm thấp nghe thật ấm áp: " Hay về anh nuôi em nhé, nhìn em mệt vậy anh đau lòng" .

" Vậy từ nãy là anh đau lòng cho em sao?" Khương Ninh nhí nhảnh đùa lại.

" Em còn nói, được rồi ăn trưa đi , rồi anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra"

Khương Ninh khó hiểu nhìn Thừa Thiên Dật, mà quên mất vừa nãy cô kêu đâu bụng. " Tại sao phải đi bệnh viện"

Thừa Thiên Dật búng nhẹ trán cô, nghi hoặc nhìn cô: "Em nói dối anh"

Khương Ninh lắc đầu, giờ mới nhớ ra thì đã muộn nhưng giờ cô lại thấy bụng cồn cào đau vì đói đây.

" Thiên Dật giờ em thấy đau bụng nhưng vì đói quá"

Thừa Thiên Dật hừ lạnh, thầm nghi giờ em biết đói à. Suy nghĩ và hành động của một con người thật sự khác biệt đến vậy. Lòng thì thầm than thở nhưng tay đã nhanh chóng gắp thức ăn cho cô.