Mang theo mùi hương kẹotrái cây mà hôn giống như đốm lửa rơi trên củi khô, âm ỉ một chút liền rào rạtbốc cháy, khơi ra dục vọng nóng bỏng dâng trào, giống như núi lửa trào ra nhamthạch nóng chảy, đến mức có thể thiêu hủy hết thảy, huống chi là cái lý trí vôdụng này, còn có một tia lý trí, chỉ miễn cưỡng kiên trì đến nháy mắt cửa khéplại.
Cái miệng nhỏ nhắn củatiểu nha đầu bị anh hôn, tay nhỏ bé cũng thực không an phận, cởi ra quân trangcủa anh, quân trang rơi trên mặt đất, lại với đến áo sơ mi của anh, bộ dáng chờkhông được, tựa như một hồ ly tinh nhỏ, thực rất hấp dẫn.
Lúc Phùng Ki đem cô đặt ởtrên giường, tiểu nha đầu đã đem áo sơ mi của anh kéo ngổn ngang, vẫn còn vướnở trên người, tiểu nha đầu bắt đầu sốt ruột, càng sốt ruột, càng khẩn trương,càng khẩn trương, càng không đâu vào đâu, bộ dáng bĩu môi không thể chờ đợi,khiến Phùng Ki tìm về chút lý trí, ý thức được đây là lần đầu tiên của tiểu nhađầu, tuy rằng tư thế của cô nhìn qua rất dọa người, nhưng đã nửa ngày, ngay cảáo sơ mi của anh cũng chưa cởi ra được, có thể thấy được chỉ là con hổ giấy,nói cho chính xác, đây đều là ngoài mặt thì hùng hổ, trong lòng lại kích độngkhông thôi!
Nghĩ đến đây, trong lòngPhùng Ki giống như nhét vào một khối bông, mềm đến không còn hình dáng, tiểunha đầu dũng cảm của anh, thật ra cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi.
Phùng Ki cúi đầu, ở trênđôi môi đang chu lên của cô, bắt đầu hôn xuống, động tác của anh nhẹ nhàng chậmchạp ôn nhu, dừng ở trên môi Manh Manh, giống như cánh bướm, có chút nhột, cũngcó chút nóng.
Manh Manh cảm thấy, thânthể của mình đã sớm thoát khỏi phạm vi khống chế của đầu óc, liên tục nóng lên,nóng hừng hực giống như có một cỗ xao động khó nhịn từ đáy lòng chảy ra, nhưngchỉ một chớp mắt liền lan tràn tới toàn thân, mà anh chẳng qua là nhẹ nhàng hôncô mà thôi, từ môi cô dần dần đi lên hai má, cái mũi, dừng trên đôi mắt cô.
Đôi mắt nhắm của ManhManh khi mở ra lại thẳng tắp lọt vào ánh mắt Ki ca ca, ánh mắt của anh đen trầmnhư bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn thủy tinh trên trần nhà rọi vào mắt anh,giống như lóe ra chấm nhỏ, ánh sáng chói lòa, anh chống cánh tay nới rộngkhoảng cách của hai người, thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, hiện tại hối hậnvẫn còn kịp..."
Phùng Ki cũng vì lời nóidối của mình mà xấu hổ không thôi, nếu lúc này tiểu nha đầu đẩy anh ra, anhcũng không có khả năng buông cô ra, không phải không làm mà là không thể, giọngnói của anh trầm thấp áp bách, xen lẫn với tiếng thở dốc ồ ồ dần dần hỗn loạn,đang lẳng lặng làm cho căn phòng nhộn nhạo lên, ái muội nói không nên lời.
Manh Manh có chút mê muộinhìn Phùng Ki, giờ phút này Phùng Ki hoàn toàn đánh mất hình tượng gần hai mươinăm qua, áo sơ mi đã không thấy đâu, thân thể trần trụi dưới ánh sáng của ngọnđèn hiện ra đường cong cường tráng, bởi vì cực lực khắc chế mà cơ bắp căngphồng, che giấu bóng ma như ẩn như hiện trong đầu, thấm ra một tầng mồ hôi ẩmướt, vì thân thể màu đồng phủ đầy hơi nước mà trở nên rất nam tính, rất gợicảm.
Đây là người đàn ông củacô, Ki ca ca của cô, cô sao có thể sợ hãi, cô nằm mơ cũng muốn là người phụ nữcủa anh, trở thành cô vợ nhỏ của anh là giấc mộng lớn nhất của cô, hơn nữa, cônhìn ra được, Ki ca ca rất khó chịu, gân xanh trên trán theo tiếng thở dốc hổnhển của anh càng thêm nhảy lên dồn dập, giống như muốn phá mạch máu mà vỡ ra.
Trong ánh mắt anh chứađầy dục vọng, mãnh liệt đến nỗi có thể hủy diệt tất cả, lại vẫn cực lực nhẫnnại, bỗng nhiên Manh Manh nở nụ cười tươi, đưa tay kéo cổ anh xuống, cái miệngnhỏ nhắn hướng đến môi đang mím chặt của anh.
Theo động tác của cô,Phùng Ki rên lên một tiếng, với tay qua, chỉ vài giây, cái váy âm ấm trên ngườiđã bị anh ném xuống đất, lộ ra áo ngực cùng quần lót trong suốt bên trong, chấtliệu trong suốt rất kén da, da thịt trắng ngà của tiểu nha đầu lại vô cùngthích hợp với chất liệu này.
Áo ngực trong suốt ở nơiđẫy đà của cô, tương đối có hiệu quả thị giác, hơn nữa vải dệt mỏng như tơ lụacàng tôn lên bộ ngực hoàn mỹ hình quả lê rất đẹp, hình dáng mượt mà, đỉnh màuphấn hồng mềm mại, trong không khí lặng yên đứng thẳng, làm người ta khẩn chomuốn biết, có phải là đóa hoa đầu xuân xinh đẹp mê người hay không.
Phùng Ki nhìn chằm chằmtrước ngực cô, Manh Manh bị Phùng Ki dùng ánh mắt không chút che dấu nhìn khiếncả người nóng lên, ánh mắt Ki ca ca như vậy... Như vậy... Nói như thế nào đây,tựa như mèo hoang trên núi vào mùa đông, mùa đói bụng nhất, rốt cục cũng nhìnthấy con mồi, hung ác bạo ngược, hoặc là nói, càng giống một công thú (conđực) động dục, tuy rằng hình dung Ki ca ca như vậy thựckhông tốt đẹp, nhưng ánh mắt của anh, phản ứng của anh, cả người anh tràn ngậpcổ khí thế kia, cũng một lần nữa thuyết minh điều này.
Đây có là gì? Tình dụcvốn là bản năng của con người, Manh Manh rất thông suốt, yêu liền khát vọng cóđược, bọn họ cũng là một đôi nam nữ bình thường nhất, không e lệ mà nói, nếu Kica ca là công thú, cô vô cùng vui vẻ làm tiểu mẫu thú (concái), tiểu mẫu thú chỉ thuộc về anh.
Hốt hoảng cùng kích độngtrong lòng Manh Manh bỗng nhiên tiêu tán, tính của cô cũng không cho phép lảngtránh quá trình này, hơn nữa lại là giữa cô cùng Ki ca ca, thực đáng trântrọng.
Manh Manh đưa tay tháo bỏáo ngực, trong chớp mắt áo ngực vừa được tháo, hai bầu vú trắng nõn thoát ra,trong không khí đung đưa vài cái, đung đưa này khiến Phùng Ki suýt phun máumũi, tiểu nha đầu lại chủ động dán sát vào, trong chớp mắt da thịt chạm vào,Phùng Ki rất không có tiền đồ run lên, khiến tiểu nha đầu cười khanh khách vàitiếng.
Tiếng cười của cô đả kíchnghiêm trọng tự trọng đàn ông của Phùng Ki, anh cúi đầu hôn cô, lần này khôngôn nhu, mà hung hăng, thật sâu, giống như muốn hả giận, lưỡi ở bên trong cáimiệng nhỏ nhắn của cô tàn sát bừa bãi, thật giống như nhịp tim xao động củaanh.
Kỹ xảo của tiểu nha đầutrúc trắc (gập ghềnh),nhưng Phùng Ki so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, hai người đều chỉ giớihạn ở mặt ngoài có chút dọa người, làm thật, ai cũng không có kinh nghiệm,nhưng nam nhân tự nhiên có ưu thế, phản ứng bản năng, có thể dẫn dắt Phùng Kitrong vài giây ngắn ngủi mà trở thành cao thủ, hơn nữa tiểu nha đầu lại cực lựcphối hợp.
Dây dưa, vũ động, tiếpxúc gợi lên tình triều có âm thanh tay Phùng Ki vuốt ve dọc theo đường congđộng lòng người dưới thân, mỗi một đụng chạm, đều mang theo một chuỗi run rẩymới, khi ngón tay Phùng Ki xuyên qua cây cối rậm rạp chạm vào cánh cửa bí ẩn,thân thể tiểu nha đầu đã run rẩy không khống chế được.
Thân thể hơi cong lên,ngón chân xinh đẹp tinh xảo co quắp lại, thở dốc đứt quãng xen lẫn rên rỉ ônnhu mềm mại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô bật ra, có thể câu mất hồn nam nhân,hơn nữa ánh mắt của cô, cũng không nhắm lại, mà mở to, mặc dù mở to, lại bị mộttầng sương mù che mờ, lúc này nhìn cô, giống như có thể trông thấy sau sương mùcủa núi non kia không ngừng toát ra ngọn lửa, xinh đẹp động lòng người.
Cô ưởn cong vòng eo, trênngười anh cọ đến cọ đi, biểu tình như khó chịu lại giống như thoải mái, khiếnPhùng Ki hận không thể đem cả người cô khắc sâu vào trong lòng mình, đươngnhiên, anh không có khả năng làm như vậy nghưng lại có thể tiến vào cô, tiếnvào thật sâu, sau đó trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, nước sữa giao hòa.
Chẳng qua Phùng Ki nghĩrất tốt, hơn nữa trong lòng tiểu nha đầu cũng chuẩn bị tốt, đã mềm thành mộtvũng nước xuân, mật cốc rậm rạp ẩm ướt rộng mở với anh, anh khẩn cho tiến vào,mới phát hiện tương đối khó khăn, mới được một nửa, tiểu nha đầu liền hoàn toànmặc kệ: "Ki ca ca, đau, đau, đau quá... Không làm ... Em không làm..."
Tiểu nha đầu vứt bỏ bộdáng tiểu hồ ly vừa rồi, bắt đầu ăn vạ (ta cười chết ^^), thânthể giãy dụa kịch liệt, tiểu nha đầu bài xích khiến động tác của Phùng Ki cănbản không thể tiếp tục, nhưng lúc này bảo Phùng Ki đi đến nửa đường rồi mà phảiquay lại, không bằng trực tiếp cho anh một phát súng kết liễu, anh còn dễ chịuhơn.
Hơn nữa, anh muốn luicũng không thể lui, anh hơi cử động, tiểu nha đầu liền kêu đau, mang theo tiếngkhóc, một đôi mắt to ẩm ướt sương mù lên án nhìn Phùng Ki, giống như anh là kẻvạn ác không tha (không chuyện ác gì không làm ^^), phạmtội cưỡng gian.
Cả người Phùng Ki cứngngắc dừng nửa chừng, tiến không được, lui không xong, bàn tay to vuốt ve lưngtrần của cô trấn an, môi từng chút từng chút hôn cô mà dỗ: "Ừ, được, khônglàm ... Không làm, Manh Manh đừng sợ, đừng sợ..."
Giọng nói của anh bởi vìcực lực nén xuống dục vọng mà có chút quái dị, chẳng qua miệng tuy rằng nói nhưvậy, Manh Manh vẫn có thể cảm giác được dưới thân từng tấc từng tấc xé rách đauđớn, đang từng bước tăng lên.
Manh Manh bỗng nhiên ýthức được, thì ra thành thật như Ki ca ca cũng sẽ gạt người, anh căn bản mộtchút dấu hiệu không làm cũng không có, anh tuyệt đối sẽ làm đến cùng, ý niệmnày vừa lướt qua trong đầu, đã bất ngờ bị cơn đau mạnh mẽ đánh úp.
Manh Manh cũng không yếuớt, ở trước mặt Phùng Ki, đa phần đều vì chiếm sự chú ý cùng gạt lấy sự yêuchìu của Phùng Ki, cố ý giả vờ nhu nhược yếu ớt, ai bảo Phùng Ki liền tintưởng, liền thích như vậy chứ.
Manh Manh chân thật tuyệtkhông bởi vì trầy da một chút liền ủy khuất chảy nước mắt, cô của cô thườngnói, cô chính là một tiểu kim cương vô địch, khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình gâychuyện lừa người chết không đền mạng, cho nên, cũng không phải cái loại bởi vìmột chút đau đớn sẽ khóc lóc nỉ non như bé gái.
Nhưng loại đau này, thựccó thể dùng ‘đau thấu xương’ để hình dung, trong sách miêu tả cái loại này làcực hạn khoái hoạt, một chút cô cũng không cảm thấy, ngược lại đau khiến cômuốn chết để quên đi, hơn nữa, loại đau này không phải cái loại đau lập tức sẽhết, từ khi Ki ca ca hoàn toàn tiến vào, thả chậm động tác, Manh Manh cảm thấy,loại đau này vô biên vô hạn ước chừng vĩnh viễn cũng không dừng lại.
Cô cũng không lại làmđiều thừa là kêu đau, bởi vì rốt cục hiểu được, Ki ca ca cưng chiều cô lo chocô, cũng không bao gồm thời điểm này, hơn nữa, anh so với chính cô cũng khôngtốt hơn gì, từng giọt từng giọt lớn mồ hôi theo gân xanh rối rắm trên trán Kica ca không ngừng toát ra, rơi trên người cô, vô cùng đốt nóng, giống như dồnnén thống khổ to lớn, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh hé ra chút vặn vẹo.
Miệng lại thì thào khôngngừng dỗ cô: "Manh Manh ngoan, Manh Manh ngoan, không đau, một lúc nữa sẽqua, sẽ hết đau, em tin tưởng Ki ca ca, tin tưởng Ki ca ca, Manh Manhngoan..." Ngữ khí rất mềm nhẹ, mà động tác của anh lại không chần chờ.
Thời điểm đau đớn củaManh Manh rốt cục có manh mối giảm bớt, tần suất lực đạo của anh bỗng nhiêntăng lên, đồng thời cũng cúi đầu ngăn chặn môi của cô, đem tiếng kêu của cônuốt vào bụng.
Cũng may loại thống khổnày cũng không lâu, chỉ kéo dài rất ngắn, liền giảm đi, khiến Manh Manh vốn đãchuẩn bị tốt tư tưởng, hít thở rất nhiều cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
Chuyển động quá mức chậmchạp, cô nghi hoặc mở mắt ra, lại nhìn thấy Phùng Ki hé ra khuôn mặt đỏ bừng,hơn nữa, còn mang vẻ không cam lòng, chịu đả kích, không thể tin những cảm xúcchưa bao giờ xuất hiện trên người Ki ca ca này, bây giờ lại khắc rõ ràng trênmặt anh, nhìn qua có vài phần như cậu bé ngây thơ.
Như Nguyện : *mỉm cười*đây là chương có H đầu tiên ta edit *ngất* pí po pí po pí po