Manh Manh hữu khí vô lựcnằm ở trên giường, cả người giống như bị bánh xe nghiến đến nghiến đi vài lần,thắt lưng đau, mông đau, nơi đó càng đau, đầu đau, cổ đau, ngay cả miệng, đầulưỡi, nơi bị Ki ca ca hôn qua cũng đau.
Manh Manh cảm thấy, nếusớm biết kết quả thê thảm như thế, cô sẽ không liều mạng dụ hoặc Ki ca ca, hậuquả cùng những điều trong sách viết hoàn toàn không giống nhau. Cũng không thểnói hoàn toàn không giống, phần nhỏ lúc sau rất hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ baonhiêu đi nữa thì vẫn đau, đau đầu, đau mông, đau cả người... (^^)
Hơn nữa Manh Manh rốt cụccũng hiểu, cho dù là chàng trai trung hậu thành thật thế nào, trên giường đềusẽ biến thành sói, Ki ca ca của cô cũng không ngoại lệ, hơn nữa thể lực rấttốt, kết quả lại vô cùng thê thảm, thể lực Ki ca ca tốt, thể lực cô cũng khôngkém, nhưng cô lại đáng thương hề hề kêu đau, chỉ cần không ngất xỉu, dục vọngtrong người Ki ca ca, tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Kỳ thật, trong lòng ManhManh cân nhắc, cho dù cô thực sẽ ngất đi, Ki ca ca cũng chưa chắc có thể dừnglại, kích tình kia giống như nuốt phải thuốc kích thích, hận không thể đem cônhai ngấu nghiến, trực tiếp nuốt xuống, còn học được giảo hoạt cùng lừa gạt,miệng nói dừng, mà việc muốn làm thì vẫn làm, Manh Manh dẩu dẩu môi, bất mãnnghĩ.
Phùng Ki hồi hồn, nhìntiểu nha đầu trong lòng quyệt cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình vừa ngây thơ vừađáng yêu, ánh mắt tựa như tinh linh xinh đẹp, không hề chớp mắt theo dõi anh,bên trong ánh lên ý tứ lên án vô cùng rõ ràng.
Phùng Ki biết mình hơiquá, thời điểm ở giữa lần thứ hai, mặc kệ cảm thụ của tiểu nha đầu, liên tụcvừa lừa gạt vừa bắt buộc mà làm, tiểu nha đầu lúc ấy khẳng định không thoảimái, nhướng mày lên, miệng bị anh ngăn chặn, nhưng trong ánh mắt choáng vángkia đã có chút ẩm ướt, anh còn nhớ rõ, nhưng mà anh không dừng được, không cókhả năng buông tha cô, cái loại cảm giác này ... Phùng Ki cảm thấy, hai mươichín năm trước đây mình đã sống uổng phí, tiểu nha đầu cho anh một loại táisinh vô cùng khoái hoạt, cái loại khoái hoạt này có thểkhiến anh lên trời xuống đất, có thể khiến anh quên đi hết thảy, trong mắt chỉcó tiểu nha đầu của anh, cô gái nhỏ của anh.
Tiểu nha đầu trãi qua lễrửa tội của tình yêu, nhàn nhạt có chút phong thái quyến rũ, tóc dài bị mồ hôilàm ẩm ướt, xõa hỗn độn trên gối, lại càng thêm gợi cảm, tôn lên khuôn mặt nhỏnhắn ngây thơ đáng yêu của cô, có loại mị hoặc mà nam nhân yêu nhất.
Hơn nữa, tiểu nha đầukhông một chút e lệ, cứ như vậy nằm dưới thân anh, vẫn không nhúc nhích nhìnanh, thậm chí, vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, hai chân dài trắng nõn bị anhđặt trong khuỷu tay, chân nhỏ co ở hai bên, ngón chân còn hơi cong lên, tay nhỏbé đặt trên bờ vai của anh, móng tay cơ hồ bấu vào bên trong da thịt của anh,cả người vẫn chưa hết đỏ, còn có chút dồn dập thở dốc, khiến ngực cô phập phồngcao thấp, hai luồng xinh đẹp trắng nõn, theo phập phồng mà trồi sụt từng hồi,co dãn mười phần, đỉnh mềm hồng sáng rõ xẹt qua tầm mắt Phùng Ki, Phùng Ki thựchận không thể lại ấn cô làm một hồi.
Nhưng mà lý trí vẫn còn,biết tiểu nha đầu đã đến cực hạn, lần đầu khẳng định không chịu nổi, ánh mắtPhùng Ki xẹt qua dấu vết hoặc xanh hoặc tím trên thân thể tiểu nha đầu, áy náytrong lòng rốt cục bùng nổ, hơn nữa, chống lại biểu tình mười phần ủy khuất củatiểu nha đầu, Phùng Ki thực cảm thấy chính mình rất cầm thú.
Lại nói tiểu nha đầu mớichỉ mười chín tuổi, Phùng Ki cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cô, dỗcô: "Được rồi, Ki ca ca sai rồi, làm đau tiểu nha đầu nhà ta, về sau camđoan tuyệt không tái phạm, tiểu nha đầu khoan hồng độ lượng tha thứ Ki ca calần này được không, chỉ lần này..." (sạothấy ớn ^^)
"Hừ!" Manh Manhxoay đầu qua chỗ khác, trề môi tức giận, trãi qua chuyện vừa rồi, cô lại tintưởng anh, chính là ngốc nhất thế giới, Phùng Ki bị biểu tình này của cô chọccười, sờ sờ cái trán của cô, thấp giọng nói: "Chúng ta đi vào tắm rửa,ngâm nước ấm, chắc sẽ thoải mái hơn."
Anh không đề cập tới tắmrửa thì thôi, nhắc tới, Manh Manh liền cảm thấy cả người khó chịu, hơi hơi cúiđầu, trên người giống như có một loại mùi mồ hôi ê ẩm, điều này sao mà chịuđược, lúc nào ở trước mặt Ki ca ca, cô cũng đều thơm tho, xinh đẹp.
Nghĩ đến đây, cánh tayduỗi ra, vòng lên cổ Phùng Ki, làm nũng: "Ki ca ca ôm em đi." Bộ dángxinh đẹp mềm mại, đúng là tiểu nha đầu (ý là cô nhóc nhỏ), làmPhùng Ki cảm thấy, mình không phải tìm một cô gái, căn bản giống như tìm congái, nhưng mà ngẫm lại, thật là có chút ý tứ này, trước đây tã của tiểu nha đầuanh cũng từng thay, giống như mỗi giai đoạn trong cuộc đời tiểu nha đầu đều cóanh tham dự, ngược lại cũng thế.
Phùng Ki bỗng nhiên hiểura, trước kia thật lâu, hai người nhất định cũng đã rất tốt, thân cận như vậy,quen thuộc như vậy, hiểu biết như vậy, cô là tiểu nha đầu của anh, anh là Ki caca của cô, giữa hai người sao lại có thể chứa được người thứ 3, chính là trướckia Phùng Ki hồ đồ, bị quan niệm cố hữu trong lòng ngăn cản tình cảm chânchính, một khi phá hỏng cửa sổ giấy này, loại tình cảm này quả thực tựa như lũlớn, khoảnh khắc như cỏ dại lan tràn, không thể thu thập, không thể thu thập,không muốn thu thập, đây là ý tưởng chân thực nhất lúc này của Phùng Ki.
Tình yêu, anh không hiểu,hình thái cảm tình có trăm ngàn loại, anh lại phân không rõ, nhưng giờ khắc nàyanh biết rõ ràng, đời này chính là tiểu nha đầu, chỉ có thể là tiểu nha đầu.
Nghĩ vậy, trong lòngPhùng Ki quả thực mềm nhũn, cẩn thận ôm lấy tiểu nha đầu, đi vào phòng tắm, xảnước, ôm cô bước vào trong nước, khỏa nước ấm bắt đầu tắm rửa cho tiểu nha đầu,tiểu nha đầu thực ngoan, thậm chí rất hưởng thụ nhắm mắt lại.
Phùng Ki buồn cười mànhìn, nhưng mà ngâm trong nước Manh Manh thật sự rất đẹp, da thịt trắng nõn ởtrong nước càng sáng lên trong suốt, tựa vào trước ngực của mình, tay nhỏ bétùy ý đặt ở một bên, thân thể giãn ra, mặt mày giãn ra, giống một đóa sen trắngnở ra trong nước.
Tay Phùng Ki xẹt qua thắtlưng cô, nhẹ nhàng thâm nhập giữa hai chân, tiểu nha đầu phản xạ có điều kiệnmà kẹp chặt, ánh mắt cũng mở, biểu tình có chút sợ sệt, khiến Phùng Ki lại tựtrách, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô: "Ngoan nào, mở ra, để cho Ki ca canhìn xem..." Thanh âm ôn nhu, Manh Manh nghe qua lại giống lừa gạt, rấthoài nghi ngẩng đầu lên nhìn Phùng Ki, trên mặt hiện hai chữ ‘không tin’.
Phùng Ki hơi nhăn mặtnhíu mày, cô càng không cho anh xem, anh càng lo lắng, nhớ tới khí lực vừa rồimình đã dùng, căn bản là không tiết chế, thân thể tiểu nha đầu ôn nhu yếunhược, sao mà chịu được, trách không được liên tiếp kêu đau...
Nghĩ đến, đem tiểu nhađầu lưu loát nghiêng qua, đưa tay với đến, cô chết cũng không mở chân, miệnglại càng ôn nhu mà dỗ, tiểu nha đầu mới miễn miễn cưỡng cưỡng thả lỏng.
Phùng Ki xem kỹ, căn bảnkhông khống chế được phản ứng dưới bụng, tiểu nha đầu cảm giác được dưới thâncứng rắn, khép nhanh chân đang mở rộng, Phùng Ki không khỏi cười khổ: "Đâylà phản ứng sinh lý tự nhiên, chẳng lẽ em hy vọng Ki ca ca ôm em trần trụi nhưvậy, mà một chút phản ứng cũng không có sao, ngoan nào, để anh xem xem..."
Tuy rằng còn có chút hoàinghi, với danh dự nhiều năm của anh, Manh Manh vẫn lựa chọn tin tưởng Phùng Ki,xác thực không thoải mái, sau khi ngâm qua nước ấm, cảm giác đau cũng dần biếnmất.
Phùng Ki cố nén suy nghĩđè tiểu nha đầu xuống, cẩn thận đẩy ra miệng cốc, bên trong đều đỏ, Phùng Kithật lòng đau xót, tiểu nha đầu rất yếu ớt nha! Bình thường cọ trầy da một chúthay tiêm thuốc, cũng rớt vài giọt nước mắt, vừa rồi không biết sẽ đau đến thếnào.
Chính là Manh Manh muốnmở ra, nhưng bị Ki ca ca cầm hai chân giơ cao, xem xét cẩn thận nơi riêng tưnhất của mình cũng có chút chịu không được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đỏ ửng,tay nhỏ bé gỡ tay anh: "Ki ca ca, anh buông ra! Buông ra!"
Phùng Ki bị bộ dáng thẹnthùng không tự nhiên khó có được của cô làm cho tức cười, buông cô ra, nhéonhéo hai má đỏ bừng của cô, buồn cười nói: "Biết e lệ?" Manh Manhliếc trắng mắt, lẩm bẩm: "Nói cứ như người ta da mặt rất dày..."
Phùng Ki bỗng nhiên cườira tiếng: "Da mặt còn chưa dày đâu!" Nói xong, để cô tựa vào bêncạnh, gội đầu cho cô, ép buộc mới một lúc, tiểu nha đầu liền ngáp mấy cái, nhắmmắt lại, ngủ luôn.
Lúc Manh Manh tỉnh lại,đã nằm ở trên giường, tuy rằng trên người vẫn còn rất đau, nhưng thực nhẹ nhàngkhoan khoái, mắt cô đảo quanh, vén chăn lên nhìn nhìn, thấy mình đã mặc váyngủ, nghiêng đầu, ánh mặt trời không có gì che từ bên ngoài cửa sổ xuyên vàotrong nhà, chiếu xuống sàn nhà, tạo ra một loạt các vết lốm đốm ấm áp.
Sáng sớm tháng Chín, ánhmặt trời không quá nóng, lại làm người ta cảm giác vô cùng thoải mái, có khítrời đầu thu, cũng có lẽ là bất an nhiều năm rốt cục đã rơi xuống, tâm tìnhManh Manh giống như ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ.
Cửa bị đẩy ra, thân hìnhcao ngất của Phùng Ki tiến vào tầm mắt của cô, đến gần, Manh Manh mới pháthiện, anh đeo tạp dề của mình, trước ngực là một mặt trời xinh đẹp thật to màuhồng nhạt, không phù hợp với khí chất kiên cường trên người anh, làm người taphì cười, nhưng mà mặt mày giãn ra, có loại tâm tình thoải mái, từ trên ngườianh lộ ra.
Phùng Ki quét mắt nhìncô, trực tiếp đi đến ngăn tủ tìm một bộ quần áo ở nhà thoải mái đem đến, ngồixuống bên giường, xốc chăn trên người cô lên, cởi váy ngủ trên người cô ra.
Manh Manh cũng không che,chủ yếu cảm thấy không cần thiết phải che, liền tùy ý Phùng Ki đùa nghịch, đểanh hôn hôn cánh tay, vuốt vuốt chân, không phản đối, ngay cả nội y cũng làPhùng Ki giúp cô mặc, không phải đồ lót gợi cảm bằng ren, là loại đồ lót thoảimái rộng thùng thình dễ vận động.
Lúc mặc cho cô Phùng Kiliền bá đạo cảnh cáo: "Về sau không được mặc đồ ren, không tốt cho cơ thểphát triển." Lúc ấy Manh Manh cũng không vui, ưỡn ngực, bất mãn nói:"Người ta phát triển đều đã ..." Bộ dáng nói chuyện đó, Phùng Ki trựctiếp chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn đến khi cô không thở nổi mới buôngra: "Ai nói phát triển xong rồi, mới bây lớn, tóm lại, chính là khôngđược."
Nói xong, bỗng nhiên nởnụ cười: "Không cần miễn cưỡng chính mình, Ki ca ca sẽ trông chừng em, từgiờ trở đi, chậm rãi sống." Phùng Ki sẽ không nói lời đường mật, nói nhưvậy đã phá lệ là lời ngon tiếng ngọt, sau khi nói xong, hé ra khuôn mặt tuấn túđỏ bừng.
Kỳ thật, đây đúng là lờinói trong lòng anh, anh sẽ yêu cô chìu cô, trông chừng cô, chậm rãi trãi quanhững ngày của bọn họ, từ lúc là đứa trẻ đến khi trưởng thành, hiện tại là côgái xinh đẹp, biến thành cô gái nhỏ phong tình, cô vợ nhỏ của anh, sau đó là bàmẹ nhỏ, anh sẽ chậm rãi thu thập mọi thay đổi, từng chút từng chút, đợi khi bọnhọ tóc trắng xoá, con cái vây quanh, cô vẫn là bà cụ bé nhỏ anh nuông chiềunhất trong lòng ...
Như Nguyện: chương nàydịu dàng nhưng chương sau lại nóng bỏng nha ^^