Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 55: Dỗ em bằng đồ ăn




“Ba Ba, Sanh Tiêu rất thích ăn cá nướng. Hay chúng ta làm cá nướng đi!”

“Vậy ta sai người đi mua.”

Duật Bảo ngón tay trỏ lắc lắc trước mặt Duật Tôn:

“Thế thì không có thành ý. Phải tự tay làm kìa! Trước đây Trương Minh hay làm cho Tiêu Tiêu ăn.”

Biết mình nói quá lời. Duật Bảo đưa tay bịt miệng lại.

Duật Tôn ngồi khuỵu xuống, hai tay vịn chặt Duật Bảo:

“Bảo Bảo, thành thật nói với ba Trương Minh là ai?”

Nếu ba đã muốn biết phải thêm thắt vào mới được. Duật Bảo cười khẩy một cái, cố ý nói lớn:

“Là người theo đuổi mẹ. Chú ấy dịu dàng, ấm áp còn làm đồ ăn ngon.”

“Được lắm!”



Phía sau nhà hắn có một hồ nuôi cá kiểng. Duật Bảo ngồi ở ghế, tay cầm ly nước chỉ tay:

“Ba ba, qua bên trái một chút!”

Duật Tôn xăn một bên ống quần. Quần áo ướt sũng. Hắn đã lượn lờ ở hồ cá gần 2 tiếng đồng hồ. Cái lưng sắp gãy ra rồi mà không con cá nào chịu lọt vào tay hắn.

Duật Bảo tặc lưỡi: “Tệ thật!”

Ngay cả con hắn còn dám chê cười hắn sao? Tức giận hắn đi xả nước trong hồ ra.

Hắn thích thú đứng nhìn những con cá đang giãy giụa vì nước sắp cạn. Hắn vui vẻ chọn một con cá Koi lớn khoe với Duật Bảo. Đang hăng say hưởng thụ thành quả thì người hầu trong nhà ngăn lại.

“Duật thiếu, người làm gì vậy?”

“Bắt cá ăn!”

Người hầu tái xanh mặt, lần đầu tiên nghe nói cá Koi có thể ăn. Mà hơn nữa, cái hồ cá này Duật thiếu trước đây rất thích. Một coi cá chết thôi mà mang hắn ra hỏi tội.

“Không được! Sau khi ngài nhớ lại sẽ giết tôi mất…”

“Ta nói được là được.”

Duật Tôn một tay nắm chặt đuôi cá, tay còn lại kéo cổ áo của Duật Bảo:

“Bảo Bảo vào xem ta trổ tài nấu ăn!”

Nấu ăn đâu không thấy chỉ nghe tiếng của hắn không ngừng nôn oẹ.

Bảo Bảo càng không ngừng nôn được. Con cá dù rất đẹp nhưng lại cực kỳ tanh. Duật Tôn dùng nhiều xà phòng kỳ cọ mà không khử được mùi.

Hai cha con bọn họ nôn đến mật xanh. Không chịu được phải ra ngoài vườn hít thở.

Bảo Bảo lắc đầu: “Con thấy hay là thôi đi!”

“oẹ…”

Duật Tôn vừa nôn khan vừa lắc đầu:

“Đàn ông không được bỏ cuộc. Nhưng mà… oẹ…”

Thấy Duật Tôn vẫn nôn. Duật Bảo mang vòi tưới cây đến phun nước thẳng vào người hắn. Hắn bị sặc nước liền hỏi:

“Duật Bảo, con làm gì vậy?”

“Tắm cho ba bớt tanh!”

Thân ảnh cao lớn ngồi dậy mang vòi nước trong tay Duật Bảo bắn về phía bé con.

Tiếng nô đùa trong sân làm Sanh Tiêu tò mò. Ra ngoài sân, thấy hai người thi nhau tắm nước, cô lên tiếng nhắc nhở:

“Bảo Bảo, coi chừng bị cảm lạnh!”

Còn chưa nói hết cậu, Duật Bảo mang vòi nước xịt vào người Sanh Tiêu. Cậu bé chạy đuổi theo cô làm cô phải chạy trốn.

Cả nhà 3 người nô đùa trong sân vui vẻ biết bao.

Không ngờ, Sanh Tiêu chạy mà không để ý chân vướng vào nhau vấp ngã. Lúc vừa chạm đất, bàn tay của Duật Tôn đã kịp đỡ lấy.

Trong khoảnh khắc này, gương mặt của hai người rất gần nhau. Chỉ cần một chút nữa là chạm môi. Còn chưa kịp thoát ra khỏi vòng tay của Duật Tôn. Duật Bảo đã nhanh chóng đẩy ngã bọn họ.

Cánh môi mềm của cô chạm vào môi của Duật Tôn.

Tiểu Bảo thấy vậy bịt miệng cười chạy đi.

Dường như ở khoảng cách này, Sanh Tiêu có thể nghe thấy tiếng tim của Duật Tôn đập rất nhanh.

Hắn hít thở không thông, cả người hồi hộp, khẩn trương vô cùng.

Sanh Tiêu đẩy Duật Tôn ra, cô thể hiện vẻ chán ghét buồn nôn rời đi.

Để lại một mình hắn nằm trên sân cỏ ngắm bầu trời xanh.

Hắn đưa tay đặt lên tim, khoé miệng hắn nở nụ cười ngập tràn ý xuân:

“Hình như mình rất thích cô ấy! Sao có thể phản bội cô ấy được?”



Duật Tôn là ai chứ? Sao có thể bỏ cuộc như vậy. Hắn mang chiếc xe thể thao của mình đạp ga đến nhà hàng 5 sao sang trọng.

Chẳng cần phải hỏi nhiều. Thấy biển số xe của hắn, quản lý đích thân ra đón.

“Duật Thiếu, người có căn dặn?”

Duật Tôn tháo cặp kính đen đắt tiền xuống. Hắn vung một xấp tiền lớn lên bàn.

Quản lý biết có chuyện chẳng lành tìm đến khẽ nuốt nước bọt:

“Duật thiếu, xin ngài tuỳ ý sai bảo.”

“Dẫn ta vào bếp.”

“Cái này, không biết nhà hàng đã làm phật ý gì ngài. Xin Duật thiếu tha mạng.”

Hắn mất trí nhưng không ngờ phong cách ngày thường vẫn giữ. Là dùng tiền bức người. Chỉ là trong thái độ có chút ôn hoà hơn trước.

“Mạng ông ta không cần. Ta chỉ muốn học cách làm cá nướng!”

Một phen làm quản lý toát mồ hôi.

“Chuyện này quá dễ!”

Lần đầu tiên, Đại thiếu gia nhà họ Duật vào bếp. Hắn xắn tay áo sơ mi lên, đôi mắt phượng dán chặt lên con cá ở trước mặt. Những ngón tay thon dài vụng về chạm vào hương vị ướp cá.

Sau khi được hướng dẫn, hắn cuối cùng đã nướng cá thành công. Thật ra chuyện vào bếp không khó như hắn nghĩ, chỉ là cần rất nhiều công sức.

Duật Tôn mang cá về nhà, bày biện ra một bàn ăn thịnh soạn. Hắn gọi 2 mẹ con Sanh Tiêu xuống. Chỉ có Bảo Bảo ăn rất ngon. Món cá hắn dày công chuẩn bị chỉ muốn Sanh Tiêu thử nó. Chỉ cần cô cười, tim hắn lần nữa rung động. Chờ mãi mà cô không thèm động đũa.

Hắn căng thẳng hỏi cô: “Có phải không ngon?”

Sanh Tiêu lắc đầu: “Chỉ là tôi muốn ăn món khác.”

“Là món gì, tôi lập tức đi mua cho em!”

Lời của hắn khiến cô kinh ngạc. Đích thân hắn đi mua sao?

“Duật Tôn, quán này phải xếp hàng. Có tiền chưa chắc đã mua được!”

“Chỉ cần em thích là được!”

“Ừ. Tôi muốn ăn vịt quay.”

Hắn không nói thêm lời chỉ đứng dậy quay đi. Căn tiệm nhỏ như vậy mà rất nhiều người xếp hàng. Hắn làm gì có kiên nhẫn đó. Hắn phát tiền cho người đang chờ để nhường chỗ cho hắn, thành công cắt ngang một hàng dài.

Trời không thương còn đổ cơn mưa lớn. Duật Tôn vẫn kiên nhẫn dầm mưa chờ cho đến lượt. Vậy mà vừa đến hắn, con vịt quay cuối cùng đã được bán.

Hắn có ném tiền vào mặt chủ quán nhưng làm gì còn vịt bán cho hắn.

Duật Tôn mang theo tức giận đi tay không về nhà. Thấy hắn ướt sũng, Bảo Bảo chạy ra hỏi:

“Ba Ba vịt đâu?”

“Không mua được!”

Hắn nhìn Sanh Tiêu áy náy: “Sanh Tiêu, anh xin lỗi! Ngày mai lại mua cho em?”

Sanh Tiêu mỉm cười, kết quả cô đã biết trước.

“Duật Tôn, tôi muốn nói cho anh biết có những thứ có thể dùng tiền mua được. Có những chuyện cho dù có đổi bằng vất vả, cực khổ hay thậm chí là công sức vẫn không đổi lại được. Thứ tôi muốn ăn, anh không mua được. Anh muốn dỗ tôi ư? Thật không cần! Chuyện anh đã làm với tôi, không cách nào tôi quên được.”

Hắn đã rất chân thành, chỉ đổi lại hờ hững của cô. Rốt cuộc hắn sai ở chỗ nào?

Sanh Tiêu đi lên lầu. Bài học cô muốn dạy hắn đã dạy xong. Chỉ có điều, cô lại hồi hộp không kém. Tỏ ra lạnh lùng thật chẳng dễ chút nào.

Hắn đã từng dùng chân đá cô. Làm cô sợ hãi khi ép cô hôn người khác, hay mắng chửi cô thậm tệ. Hắn từng làm cô đau lòng chỉ để dỗ dành người hắn yêu.

Những điều này, hắn làm gì nhớ? Nhưng cô nhớ rất rõ.

Trước đây hắn chưa từng vì cô. Sau này dù có, càng không đổi lại được tình cảm của cô.

Vết thương quá lớn, không cách nào tha thứ.

“Duật Tôn, mùi vị bị người khác hờ hững là thế nào? Anh biết rõ rồi chứ?”