Anh Trai Nuôi Lạnh Lùng Cuồng Yêu

Chương 56: Nhận ra yêu em




Hắn không những đã biết rõ mà còn cảm nhận được sâu sắc.

Duật Tôn chỉ cần một cái phẩy tay thậm chí là ép buộc người khác nghe theo hắn. Thật quá dễ dàng!

Hắn không ngờ để dỗ dành người khác lại khó khăn đến vậy. Trước giờ chưa từng vì ai mà hạ mình.

Khó chịu, tức giận đan xen nhau làm hắn phải lên mạng tra cứu cách dỗ vợ. Đọc đi đọc lại đến sáng đã tìm ra một cách. Hắn tự tin rằng cách này có thể làm Sanh Tiêu cảm động đến phát khóc.

Duật Tôn không ngủ mà vẫn có thể thức sớm. Hắn không cho người hầu giúp hắn mà đích thân xuống bếp.

Đúng là có thực hành mới quen được. Hắn chiên trứng không đẹp mắt, ăn thì tạm gọi là nuốt được.

Hoàn thành xong món ăn, hắn như thường lệ lên gọi hai mẹ con Sanh Tiêu dậy. Nể tình hắn cất công nên Sanh Tiêu mới chịu ngồi vào bàn ăn. Cái trứng chiên vừa đưa lên miệng cô đã hét lên.

Ánh mắt cô dán chặt về phía sân vườn bên ngoài.

“Duật Bảo không được quay đầu!”

Bé con nghe lời chỉ có thể chăm chú nhìn vào món ăn xấu xí mà ba làm.

Sanh Tiêu đứng dậy kéo tay Duật Tôn ra bên ngoài. Cô khoanh tay chất vấn:

“Duật Tôn cái này là anh làm?”

“Sao nào, em cảm động đúng không?”

Mắt phượng khẽ chớp, trong ánh nắng của ngày mới ngũ quan tinh xảo của người đàn ông phải làm cho người đối diện ganh ty. Nhưng Sanh Tiêu không quan tâm. Cái cô quan tâm chính là toàn bộ đồ lót của mình được treo lên sào.

Đúng vậy! Tất cả được Duật Tôn giặt bằng tay và cất công mang phơi nắng.

Mặt cô đỏ lên vì tức giận.

Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế ở sân vườn, hai chân bắt chéo.

“Sanh Tiêu, tôi biết em cảm động đến phát khóc rồi. Không cần như vậy đâu. Ở trên mạng bảo giặt quần áo lót cho vợ là đàn ông tốt. Em xem tôi đủ tốt chưa?”

Cô tức đến nghẹn cổ không nói nên lời.

“Đúng vậy tốt thật. Làm hại sáng sớm tôi kiếm đồ. Tôi còn tưởng trong nhà này có chuột mang quần áo của tôi tha đi mất. Duật Tôn, anh cút đi cho tôi! Từ đây về sau không được động vào đồ của tôi.”

Sanh Tiêu mang giật lấy từng bộ đồ lót mà hắn cực khổ mang đi phơi.

Cô vùng vằng đi vào trong nhà khiến hắn ngỡ ngàng.

“Con gái thật khó dỗ dành!”

Duật Bảo ở trong nhìn về phía Duật Tôn mà cười lớn.

“Haha. Ba ba phải tìm trang web nào uy tín chứ!”

Hắn nghiến răng: “Con nít không được xen vào!”



Hắn mất trí là sự thật, sau khi tỉnh dậy liền nghe theo lời của Duật Bảo và Sanh Tiêu không chút nghi ngờ. Càng không thèm cho người đi điều tra. Đến cả thư ký thân cận hắn còn không thèm hỏi. Đối với hai mẹ con Sanh Tiêu mà nói, không biết từ lúc nào hắn đã xem họ như người nhà thật sự.

Chỉ cần không gặp là nhớ. Chỉ cần nhớ là lập tức về gặp.

Hôm nay, Duật Tôn có việc ở công ty. Đang dự tiệc rượu cùng đối tác thì nhận được cuộc gọi của Sanh Tiêu:

“Duật Tôn, anh đang ở đâu?”

“Sao vậy?”

Giọng cô nghe rất run:

“Hôm nay là tết nửa năm, tôi cho giúp việc về nhà sớm. Vậy cho nên…”

Hắn lo lắng cau mày, còn quát lớn vào điện thoại:

“Sanh Tiêu, có gì mau nói!”

Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của Duật Bảo. Không cần nghe nữa, hắn gấp gáp lái xe trở về nhà. Không ngờ trên đường về mưa lớn càng lúc càng giăng lối, xe của hắn bị chặn lại.

Xuống xe, cảnh sát giao thông bảo hắn quay đầu:

“Tiên sinh, phía trước có cây đổ. Ngài nên quay lại.”

Làm sao hắn chịu quay lại. Chỉ cần cách một con đường là đến nơi. Vòng qua đường khác thật mất thời gian.

Duật Tôn bỏ xe lại, hắn gấp gáp chạy về nhà. Lần đầu tiên hắn run rợ đến vậy. Sợ hai mẹ con cô gặp chuyện.

Bộ âu phục đắt tiền ướt sũng, mái tóc đen tuyền rủ xuống không che được ánh mắt lo lắng của hắn.

“Sanh Tiêu, đợi anh một chút!”

Hắn chạy đến mất thở mà vẫn cố gắng. Mồ hôi hoà vào mưa lớn khó mà phân biệt.

Sóng mũi hắn cay xè, trái tim đập loạn điên cuồng. Mẹ con mà xảy ra chuyện, hắn làm sao sống tiếp?

Nghĩ đến đây thôi hắn càng dùng sức chạy nhanh hơn.

Về đến cửa biệt thự, phát hiện đèn không mở được. Hắn ướt đẫm người gọi lớn:

“Bảo Bảo, Tiêu Tiêu… Trả lời anh!”

Không thấy phản hồi, hắn chạy nhanh vào nhà. Tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng gặp bóng dáng quen thuộc đang cầm điện thoại soi đèn. Hắn ôm chầm lấy Sanh Tiêu:

“Sanh Tiêu, em có sao không? Bảo Bảo đâu? Sao lại cho giúp việc nghỉ hết vậy?”

Hắn luống cuống tìm xem trên người cô vết thương không. Phát hiện cô không có bị gì, trái tim đang treo lơ lửng như được tháo xuống. Hắn lại siết chặt cô vào lòng, hắn thật sự, thật sự rơi nước mắt.

“Sanh Tiêu, đến bây giờ tôi mới biết, em và con quan trọng với tôi biết dường nào. Sanh Tiêu, trước đây là tôi sai. Cho tôi xin lỗi. Tôi yêu em.”

Hắn siết cô đến nghẹt thở.

Sanh Tiêu đỏ mặt, ho sặc vỗ lưng hắn:

“Duật Tôn anh thả tôi ra trước đã.”

Còn chưa nói hết câu, bàn tay lạnh của hắn luồng qua sau eo cô kéo lại gần mình. Môi mỏng thoảng hương rượu cay nồng chạm vào bờ môi mềm mịn. Hắn siết chặt tay, đầu lưỡi tìm kiếm vị ngọt của lưỡi cô nhưng đáp lại chỉ làm hàm răng sắc nhọn cắn xuống.

“Á…”

Hắn la lên, tay lau khoé miệng: “Sanh Tiêu, sao em cắn tôi?”

Sanh Tiêu khó chịu chùi miệng, cô lộ vẻ kinh tởm trước hắn:

“Duật Tôn, tôi gọi anh về là vì nhà cúp điện. Tôi và Bảo Bảo đều sợ. Tôi bảo anh về không phải để anh hôn tôi.”

Hắn uất ức: “Nhưng em cũng không cần lộ ra vẻ ghét tôi đến vậy?”

“Tôi ghét anh thì đã sao? Anh còn nhớ anh cùng người phụ nữ kia ân ái không? Tiếng rên rỉ của cô ta, cả đời này tôi sẽ không quên.”

Hắn không nhớ, thật sự không nhớ!

Sanh Tiêu đau lòng nói tiếp:

“Anh đâu biết cảm nhận của tôi khi đó, cho dù tôi cào nát móng tay mình càng không đau bằng việc nghe thấy anh và cô ta cùng nhau lên giường.”

Sanh Tiêu khuỵu xuống. Cô bày xích hắn thì có gì là quá đáng? Người quá đáng chính là hắn mà.

Sanh Tiêu run rẩy lấy tay ôm chặt trái tim đang đau của mình.

“Anh còn làm gì nữa anh biết không? Là lúc anh lên giường cùng tôi lại gọi tên của cô ta…”

Hắn như chết đứng, một chữ không thể bật ra được.

Nghe có tiếng cãi nhau, Bảo Bảo ra bên ngoài khóc lớn. Cuộc trò chuyện vì thế mà cắt đứt.

Sanh Tiêu ôm Bảo Bảo đi vào phòng.

Rõ ràng hắn nhìn thấy cô khóc nhưng không thể nào đến gần lau nước mắt. Vì sao ư?

Vì chính hắn là người làm cô đau lòng.

Hắn ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo, từng cơn gió bên ngoài cứ thi nhau lùa vào trái tim đang mơ hồ đau lên.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đưa lên ngực. Chạm vào.

Rõ ràng không có vết thương, không chảy máu lại có thể đau đến thế sao?

Hắn làm người con gái kia đau thế nào, bây giờ đã cảm nhận rất rõ ràng.

Cô đau, hắn cũng đau.

Duật Tôn ngồi ở đó rất lâu. Cuối cùng đi như người mất hồn vào phòng.

Hắn đem hết những chai rượu có trong nhà lần lượt uống cạn. Vừa uống vừa chảy nước mắt.

Hắn lấy tay quẹt đi nhưng nước mắt đáng ghét kia lại điên cuồng rơi xuống. Hắn nhẫn tâm như vậy, hắn xứng đáng nhận lại chán ghét của cô. Nhưng hắn không muốn hai mẹ con cô rời xa hắn.

Nghĩ đến khi đi làm về, hắn lại một mình trong căn nhà trống trải, lạnh lẽo này. Như vậy sống còn ý nghĩa sao?

Nghĩ đến việc hắn hưởng thụ còn cô thì chứng kiến. Ai làm vợ mà chịu được chứ? Trái tim hắn giằng xé, ray rứt, thống khổ ngập tràn.

Duật Tôn điên cuồng dùng tay đập xuống nền gạch đến bật máu.

“Sanh Tiêu là anh sai. Anh thật sự sai rồi.”