Ánh Trăng Rơi

Chương 22: Chờ ngày vớt ánh trăng




Cả bọn giải tán ngay sau đó, Hà Thanh Thanh đã thẳng thừng từ chối không muốn về nhà cùng Hoắc Cẩm

"A Cẩm, giải quyết sạch sẽ đám oanh yến bên người anh đi"

Lộ Nguy khẩy nhẹ tóc, môi mím lại, là kiểu dáng của người bạc tình.

Hoắc Cẩm cười khổ, tay cởi nút áo trên cùng, cùng Lộ Nguy đứng trước sảnh đón gió lạnh, mùi cồn bay bớt đi.

"Cậu cũng vậy, tôi đã nghe cấp dưới của cậu nói lúc Hứa Di Nguyệt đến công ty đã bị cô ả vừa nãy quấy rầy... Cậu rõ là biết nhưng không xử lý cô ta phải không?"

Hai người nhìn nhau, anh mở điện thoại thấy Mạt La gửi cho anh danh thiếp của bác sĩ tâm lý nổi tiếng. Sau khi đóng điện thoại anh mới ngẩng đầu lên trả lời câu hỏi vừa nãy

"Em muốn xem thử phản ứng của cô ấy, cái đồ vô lương tâm ấy lại như không có gì mà bỏ qua. Hết cách, đành mượn tay Hà Thanh Thanh xử lý"

"Chỉ sợ cô ấy để trong lòng chứ không nói ra..."

Lời này của Hoắc Cẩm làm cho Lộ Nguy thanh tỉnh không ít, từ trước giờ hai người họ gặp nhau là nói móc kháy nhau làm gì có thời gian nói chuyện bình thường để tìm hiểu.

Lúc tuổi 16-17, Lộ Nguy chỉ biết mình dao động khi thấy cô, chỉ biết lợi dụng dì Tĩnh để có thời gian ở cạnh cô nhiều hơn. Anh cũng không thể hiện cảm xúc quá nhiều.

Bây giờ đã qua 12 năm, cố nhân đã quay trở lại nhưng trái tim vẫn chưa chịu đáp xuống bến đỗ của mình.

Tâm Hứa Di Nguyệt có gai, anh biết. Nhưng anh lại không muốn nhổ cái gai đó ra, thà cô hận mình còn hơn là quên đi mình. Vĩnh viễn giữa họ sẽ chỉ có cái gai này để liên quan tới nhau hay sao?

"Anh đi đây, em mau về bên cô ấy đi. Đã sắp 30 luôn rồi, chúng ta đã già đầu gần hết rồi ha ha..."

Tiếng cười biến mất giữa đêm sâu, Lộ Nguy gọi tài xế chở mình về bệnh viện.

"Cậu chủ, vừa nãy Lộ lão gia gọi báo cho tôi nói lại cho cậu cuối tuần đi một chuyến về thị trấn sát biên giới."

"Ừ"

Bệnh viện nhân dần

Lưu Uyển khi trước nghe y tá gọi liền chạy nhanh đến phòng bệnh Hứa Di Nguyệt.

"Di Nguyệt, tần suất gặp cậu ở bệnh viện ngày càng nhiều rồi đó. Cậu mau nhanh khỏi bệnh đi"

"Uyển Uyển, gọi mẹ giúp tớ được không? Bà ấy không nghe điện thoại"

Hứa Di Nguyệt hoảng lên như đứa bé mất kẹo, tay thao tác lung tung trên bàn phím.

"Được rồi, được rồi. Cậu xem giờ đã khuya chắc dì đã ngủ rồi. Sáng mai tớ gọi lại cho dì được không?"

"Nhưng bà ấy chưa từng tắt chuông điện thoại..."

Lưu Uyển nhẹ nhàng vỗ về cô mập mờ nói "Có lẽ bà ấy đang ở với ai đó thật yên tĩnh không muốn bị quấy rầy nha."

Hứa Di Nguyệt miễn cưỡng an tĩnh lại. Tóc cô gái xỏa ra dài như gấm đổ, mềm mại rũ trước ngực. Đôi mắt ngậm nước yên tĩnh nhìn vào điện thoại.

Lộ Nguy đứng trước cửa nhìn cô, quả thật lúc bình thường như vậy, anh và cô không có cách nào đối mặt với nhau.



"Lộ thiếu, tôi đã sắp xếp khách sạn gần đây, trời đã khuya, để tôi thuê y tá chăm sóc thiếu phu nhân. Cậu chủ không thể để người mệt mỏi quá độ."

"Không cần đâu lão Phú, tôi ở đây được rồi, ông về trước nghỉ ngơi đi."

Lão Phú già là tài xế lâu năm nhà họ, ông chăm coi Lộ Nguy từ tấm bé, dù đau lòng cho cậu nhưng không thể cãi lời chủ. Lão Phú gật đầu chậm quay về xe.

Lưu Uyển dỗ cô ngủ xong thì nhấc tay ra khỏi.

Cô tính quay về phòng nghỉ thì thấy Lộ Nguy ngồi sụp trước cửa phòng bệnh.

"Cô ấy ngủ rồi?"

"Ừm, cậu có vào thì khẽ thôi."

Thái độ Lưu Uyển thả lỏng hơn trước, cô không sợ Lộ Nguy bắt nạt bạn mình như hồi trước nữa. Vì nếu anh có nỗi khổ riêng, cớ gì mình lại tức giận vì không hiểu sự tình.

"Lộ Nguy, hi vọng cô ấy sẽ sống thật hạnh phúc. Ánh trăng rơi xuống hố sâu đại dương, tôi mong mặt trời của chỉ riêng cô ấy sẽ cứu được ánh trăng rơi đó."

"Cảm ơn cậu"

Hai người chào nhau, mùi thuốc khử trùng đậm đặc, anh không thích bệnh viện thậm chí còn bị choáng đầu khi ở đây, lão Phú khuyên anh về nghỉ ngơi cũng là có lý do.

Khi Lộ Phương Đào trong bệnh viện quân sự cấp cứu không thành công, trong nhà xác chứa thi thể em gái, anh đã nằm đó cùng em mình suốt mười hai tiếng. Đến khi cha mẹ phát hiện mất tích, tìm được anh trong nhà xác là lúc anh đã mất đi nứa cái mạng.

Cứ như vậy, mỗi lần ở trong bệnh viện, cơn lạnh bao phủ đại não run rẩy kích thích anh mệt mỏi.

Nhìn Hứa Di Nguyệt ngủ ngon trên giường, anh vén tóc mai cho cô, ghé gần tai nói "Hơn ai hết, anh yêu em..."

Lời tỏ tình trong đêm tối, Lộ Nguy thỏa mãn cười như gã bệnh hoạn, anh đáp xuống hôn nhẹ lên mắt, mũi và môi cô gái.

Vở kịch công chúa ngủ trong rừng được chàng hoàng tử tới cứu đã kết thúc.

Hứa Di Nguyệt không dám mở mắt, cố gắng để cơ thể không quá cứng ngắc. Anh càng hôn càng say, môi lưỡi quấn quýt nhau một cách tình ái. Lộ Nguy thả môi hít thở nặng nề, cuối cùng cơn say rượu cũng khiến anh gục xuống cạnh cô.

Chiếc giường rộng lớn đủ cho cả hai, thấy anh đã say giấc cô mới chậm quay người nhìn anh.

Lần đầu nhỉ Lộ Nguy, chúng ta cùng một chiếc giường, cùng nhau ngủ đến tận bình minh.

Em sẽ chờ ngày tia nắng chiếu xuống đại dương sâu, vớt ánh trăng ngủ quên dưới đó.

Mối tình đầu tâm đắc của cô đang bình yên ngủ cạnh, trái tim thổn thức, cô nằm vào trong lòng anh tham lam hít thở mùi hương trên người anh.

Cả hai ôm nhau ngủ, ấm áp đến đau lòng. Họ chỉ có thể vun đắp thiếu thốn từ những đêm điên cuồng như này, ôm nhau vào lòng, bình an ngủ....

Nếu yêu là cho đi, vậy cô sẽ không bao giờ để dành trái tim mình cho người khác nữa. Một mình anh, tim cô đã chịu không nối.

Anh tỉnh rồi, trong lồng ngực còn một vật nhỏ mềm mại. Cô hít thở nhẹ nhàng, mềm như bông ngoan ngoãn ngủ

Lộ Nguy vuốt tóc cô ra sau lưng sợ cô bị vướng tóc. Cử chỉ anh nâng niu, sợ cô tỉnh giấc nên anh nằm đây thêm một lát

Mười phút sau, khi cô tỉnh dậy anh đã rời đi. Hơi ấm trên giường dần nguội đi, cô trườn người úp mặt vào chỗ anh vừa nằm.



Y tá gõ cửa, mang thuốc vào bôi các nốt đỏ vẫn còn trên cổ.

Chất lỏng lạnh lẽo, cô hơi rụt cổ. Y tá mỉm cười, cô ấy nói "Cô hạnh phúc thật đấy, chồng cô vừa dậy đã ra nói chúng tôi để ý tới cô."

"Anh ấy đi đâu ạ?"

Cô gái nhỏ nhẹ chờ ý tá trả lời

"Chắc đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi đấy, tuýt bôi thuốc này là hàng hiếm, thảo mộc thượng hạng khó tìm. Món đồ đấu giá cả tỷ bạc..."

Tai ù đi, cô không nghe được nữa. Hứa Di Nguyệt chỉ chờ đợi y tá bôi thuốc xong liền cầm điện thoại gọi mẹ.

Bà vẫn không bắt máy.

Mắt nhoè đi, cô lần tường vô nhà vệ sinh

Không gian đen tối, tai ù ù.

Cô vấp vào chiếc ghế gần đó ngã ụp xuống mặt sàn lạnh.

Đầu gối bẩm mảng tím đen, không có cảm giác nhưng cô không thể đứng dậy. Chân tê cứng không thể nhúc nhích. Cô kêu lên nhưng bất lực. Đến cô còn không nghe được tiếng của mình, làm sao có ai nghe được.

Lúc mắt nhắm lại, cảm giác được ai bồng lên.

Lộ Nguy vừa về, không thấy cô trên giường nên chạy vào nhà vệ sinh thì thấy cô nằm nghiêng ngất đi.

Anh gọi cô mấy lần nhưng không có phản ứng, chân cô lại sưng lên.

Bác sĩ và y tá gần đó nghe anh gọi lớn hốt hoảng chạy vào kiểm tra người bệnh.

Đến khi Mạt La tới nơi, ông kiểm tra sơ bộ. Đầu lắc nhẹ thở dài nói không sao.

"Ngày mai bác sĩ Duy Lý sẽ bay tới đây, ông ta sẽ chữa khỏi bệnh cho con bé. Đừng lo lắng quá"

Duy Lý là bác sĩ tâm lý mà Mạt viện trưởng nhắc tới, anh thấp thỏm nhìn cô gái gầy ốm nằm trên giường bệnh.

Điện thoại Hứa Di Nguyệt vang lên, anh thấy số của Chu Nhân Tĩnh nên bắt máy.

"Dì Tĩnh, là con Lộ Nguy"

Người bên kia nói gì đó, cúp máy xong. Anh gọi cho Lộ Minh Thiết

"Ông nội, dì Tĩnh bà ấy..."

"Ta đã sắp xếp người làm đám, cháu đừng nói cho con bé vội, để nó khoẻ hơn đi rồi báo"

Chu Nhân Tĩnh hưởng dương 47 tuổi. Căn bệnh nan y đã dày vò bà suốt những năm cuối cùng. Bà ra đi đau đớn, mong con gái mình mãi mãi sẽ không biết sự thật.

Một hồi sau, Lộ Minh Thiết gọi lại cho anh nói ra những yêu cầu cuối cùng của Chu Nhân Tĩnh, ông nói với anh

"Con nói với con bé rằng bà ấy nghĩ dưỡng trên núi thường xuyên mất sóng, không muốn vì liên lạc mà làm phiền người khác."