Ánh Trăng Rơi

Chương 23: Sự thật ( Thượng- Dài)




Chu Nhân Tĩnh không muôn tổ chức đám tang, bà yêu cầu được hỏa táng, tro cốt của bà phải được để trong chùa nhỏ trên núi xa.

Trước khi đi bà gửi lại cho cô một lá thư.

Điều dưỡng thương xót luôn giữ kĩ lá thư trong người.

Trời trở gió hiu hiu, lại một mùa tuyết đầu mùa, mùa tuyết mà cô mất đi những người trân quý.

Về Nguyệt Vãn đã là ba ngày sau.

Hứa Di Nguyệt đã bình thường, chân còn hơi tái bẩm lại. Vì để cô dưỡng sức, Lộ Minh Thiết cùng Lộ Nguy ép cô ở nhà nghỉ bệnh một tháng. Hứa Di Nguyệt luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, Lộ gia đã thay đổi cách nhìn khác với cô.

Thuộc hệ chi gần nhất là nhà chú Lộ Nguy, khi trước đã từng gặp nhau chào hỏi. Dạo khi ấy tuy bên ngoài họ luôn gần gũi nhưng đáy mắt rất xa cách và ghét bỏ. Chỉ mới sáng nay, nhà họ lại quà cáp thân mật, tay bắt mặt mừng thân thiết hỏi thăm cô.

Bị làm phiền gần hai tiếng, Lộ Nguy biết tin mới đến đi đuổi khách.

Bây giờ anh lại đứng trong phòng bếp khuấy cháo thịt nạc cho cô.

"Điện thoại tôi anh giấu ở đâu?"

Cô ở đây quả thật rất tốt, không khí trong lành, có người phục vụ tận răng. Nhưng vì chưa liên hệ được với mẹ nên cô luôn thấp thỏm lo âu, càng không thể yên tâm thưởng thức vẻ đẹp ở đây.

"Bây giờ em là người bệnh, phải nghe lời bác sĩ, tôi đã giúp em liên lạc với bạn bè thân thiết cùng dì Tĩnh rồi"

"Vậy mẹ tôi nói sao?"

Tiếng chân chạy lạch bạch, cô ghé sát tay anh

"Bà ấy nói trên núi thường xuyên mất sóng, còn có ham vui..."

Lộ Nguy mặt không đổi sắc nói dối cô, hai ngày nay anh phải gấp rút điều trực thăng đón tro cốt của bà về. Lại nghe điều dưỡng nói muốn gặp Hứa Di Nguyệt, cô ấy khăng khăng giữ chặt kỷ vật trong người tuyệt nhiên không nói ra chỗ cất tro cốt của bà đâu.

Anh vừa về là chạy đến đuối khách, còn nấu cháo cho cô. Nhìn trên người rất mệt, cô cũng yên tâm hơn một chút.

Nồi cháo được hầm lửa nhỏ li ti, không gian bếp vàng ấm cúng.

Người đàn ông trang phục lịch sự khoác tạp dề nấu ăn cho cô. Lòng lợn gợn sóng, tình ái bập bùng thổi lửa, hai người đều im lặng nhìn vào mắt đối phương.

Cuối cùng là cô dời mắt, mặt xấu hồ lẩm bẩm quay đi. Lộ Nguy phía sau cũng thích thú ngắm dáng vẻ cô đỏ mặt.

Anh đi tới xoay người cô lại, nhẹ đáp xuống một nụ hôn.

Miệng nhỏ hồng nhạt đẫm sắc, nụ hôn chuẩn kiểu Pháp. Hương thơm cơ thể quấn quýt ôm nhau. Răng môi lẫn lộn, tiếng hít thở trở nên trầm đục.

Hứa Di Nguyệt ngẩng cổ đón nhận, cô khẽ đáp lại nhưng anh tấn công liên tục, cả người cô mềm nhũn nằm trong người anh.

Không khí bị rút đi, cô không chịu nổi hừ nhẹ đẩy anh ra. Tiếng đồng hồ tích tắc kêu lên âm thanh báo đúng giờ, nồi cháo theo thời gian tự động ngắt đi.

Lộ Nguy buông cô ra, trán hai người cụng vào nhau.

Vẫn chưa đủ, giữa họ chỉ như vậy vẫn chưa đủ.



Cái anh muốn là cả tình lẫn người, cô thì khác. Hứa Di Nguyệt chỉ cần tình, chỉ cần là nơi trái tim vẫy gọi. Dù tên ai cô cũng sẵn lòng sà đậu vào.

Đáng tiếc, cô cược sai rồi, trái tim cô chỉ mất kiểm soát trước anh.

Không trải qua khổ đau cực nhọc cùng nhau, tương lai có mấy ai thấu hiểu tình ái là gì?

Dòng suy nghĩ cắt đứt, họ lại hướng vào nhà bếp. Anh đẩy cô nhẹ vào chỗ ngồi, tay múc cháo vào chén nhỏ thổi vài hơi cho bớt nóng sau đó cầm muỗng đưa cô.

Món cháo thịt nạc thêm chút tiêu xay. Là món đầu tiên Lộ Nguy nấu cho cô mười hai năm về trước. Tư vị cháo khác hẳn, cháo nhuần nhuyễn và ngon hơn rất nhiều.

Cô lại thích tô cháo anh nấu mười hai năm trước, cháo chưa mềm hết, tiêu xay còn chưa thuần. Hóa ra chỉ còn mình cô nhung nhớ hương vị cháo ấy, nhớ ánh mắt phong nhã bại hoại khi nhìn cô ăn cháo mình nấu.

Lộ Nguy nhìn cô ăn chậm, tóc kẹp lên gọn gàng, kẹp hoa dành dành vấn tóc mai lên. Hứa Di Nguyệt thoạt nhìn mềm mại, yểu điệu thục nữ nhưng bên trong lại đầy gai.

Anh mất mười hai năm để học cách nấu cháo, muốn cho cô trải nghiệm tốt nhất.

Những năm anh ra nước ngoài lén nhìn cô chật vật sống, phòng khách sạn nơi anh ở luôn ngập ngụa mùi cháo thịt nạc. Nấu cháo như một thói quen kì lạ, chỉ cần trong một giây vô thức anh lại tìm kiếm gạo để nấu.

Tiếc thay, anh và cô đều không hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Đợi khi cô ăn xong, anh giục cô đi tắm. Đồ ngủ là do thư ký sinh hoạt mua, tất cả đều là đồ đôi...

Hứa Di Nguyệt ngâm mình trong bồn tắm, vài sợi tóc ướt nhẹp bám trên cần cổ trắng nõn. Mùi hương huân dễ chịu, chân cô cũng đỡ cảm giác tê.

Cô ngâm trong bồn rồi ngủ quên đi mất, nửa tiếng sau anh đến gõ cửa cô đã ngủ say trong bồn.

Cửa không khóa, lúc anh đẩy cửa đi vào liền giật mình sợ hãi. Cằm cô đã chạm tới mực nước, bồn tắm ấm ám đã nguội lạnh.

Choàng khăn tắm rồi vội bế cô ra ngoài, cô gái kia vẫn đang hưởng thụ giấc ngủ, còn ôm cánh tay anh chẹp chẹp miệng.

Anh lấy nhiệt kế đo một lúc thấy cô không sao thì tức giận nhìn Hứa Di Nguyệt an giấc.

Anh gỡ kẹp tóc cho cô, thân thể còn hơi nước. Người giúp việc đã quay về nên anh không tiện gọi, lấy khăn ấm lau từ từ cho cô. Khăn tắm không ghì chặt lỏng lẻo trước từng động tác lau người của anh. Anh dứt khoát kéo khăn tắm ra, hai món trắng trẻo dần hiện rõ, quả anh đào đỏ thẳm.

Lộ Nguy kiềm lại dục vọng, lau nhanh qua thân thể cô rồi vội đem cô mặc áo ngủ vào. Còn mình thì vào nhà tắm tự giải quyết nhu cầu, anh kiểm nén lại. Hứa Di Nguyệt chính là lợi hại đem anh xoay vòng vòng, anh không phải trai tân, chỉ những lúc sinh lý cần giải quyết anh mới chọn người sạch sẽ lên giường, xong việc liền đi. Còn cô trong chốc lát lại làm anh cứng lên, bản thân tự sỉ vả cơ thể mình.

Khi ra ngoài anh mới nằm lên giường, nhẹ ôm lấy thân thể cô kéo cô vào lòng, ôm nhau ngủ.

Hơn ba giờ sáng, Hứa Di Nguyệt tỉnh lại, nhìn xuống bộ đồ mới, cô đợi mắt dần thích ứng, chân đáp xuống ra ngoài. Thư phòng anh có một cái máy tính, dùng để làm việc, khi cô mở máy, tay tìm kiếm thông tin về Chu Nhân Tinh.

Thông tin chưa hiện, Lộ Nguy đã cường thế bể cả người cô xách về phòng. Hứa Di Nguyệt ngạc nhiên nhìn người đàn ông, tay cô theo bản năng ôm vòng qua cổ.

"Này, anh thả tôi xuống"

Chân giãy đạp chỉ khiến anh dùng thêm lực, động tác nhỏ khi cô tỉnh dậy anh đã biết. Từ nhỏ sống ở biên giới, nơi nguy hiểm vô cùng, anh luôn chuẩn bị tư thế chiến đấu kể cả khi ngủ, động tĩnh nhỏ cũng làm anh cảnh giác tỉnh dậy.

Với công phu mèo cào như cô, anh chỉ nghĩ cô muốn uống nước ai dè lại vào thư phòng lục máy tính anh kiếm thông tin.

"Nằm yên, ngủ cho tôi."

"Trả điện thoại cho tôi! Tôi cần gọi cho mẹ, tôi và bà ấy đã không liên lạc suốt tháng nay. Dù bị mất sóng nhưng bà ấy chắc chắn sẽ để lại tin nhắn cho tôi"



Lộ Nguy đè tay cô xuống, cả người anh nằm đè lên cô, hơi thở vấn vít lấy nhau.

"Nếu em không ngủ...chúng ta thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sớm đi"

Hứa Di Nguyệt cảm nhận thân dưới anh nóng rực, đùi cô bị vật nhọn cứng ngắc đâm vào.

Thân thể run lên, tự giác nằm xuống trùm kín người lại thì bị Lộ Nguy kéo chăn ra để chừa góc nhỏ cho cô dễ thở.

"Ngủ đi, em ngoan ngoan dưỡng bệnh thì tôi sẽ trả đồ"

Tận khi bình minh đến, anh cũng không ngủ được. Anh như người lính canh giấc ngủ cho cô, tay thô ráp ấm áp vỗ nhẹ vào lưng an giấc cho cô ngủ.

"Tôi sẽ sửa lỗi khi tôi sai, nhưng lỗi sai duy nhất của tôi lại là cơn ác mộng của em..."

Nắng chiếu rọi qua màn, mùi chăn cùng hương thơm khiến cô thoải mái không muốn rời giường. Từ ngày ngủ ở đây, chung giường với anh, Hứa Di Nguyệt đã vứt đi hộp thuốc an thần của mình. Vì có lẽ anh là liều thuốc an thần tốt nhất mà ông trời đem đến gần cô.

Ngày hôm nay Hà Thanh Thanh đi thử váy cưới, cô không cho Hoắc Cẩm đi theo bồi mà chỉ gọi Lưu Uyển và Hứa Di Nguyệt đến đây.

Khi Hứa Di Nguyệt được anh cho phép, tới nơi cũng muộn mười phút.

Lưu Uyển rất thích chơi với Hà Thanh Thanh, tính cô nàng phóng khoáng, trong xương cốt toát lên vẻ mạnh mẽ của người phụ nữ độc lập. Lưu Uyển và cô đứng đợi Hà Thanh Thanh thử váy. Trang phục cao cấp phác họa thân hình uyển chuyển của cô ấy, chiếc váy cúp ngực toát lên khí phái sang trọng.

Bọn họ đợi cô thử xong mấy bộ được đặt trước đều tấm tắc khen ngợi. Hà Thanh Thanh vui vẻ mời các cô đi ăn cơm.

Hoàng hôn dịu dàng ôm lấy chân trời, bóng nhạn bay lẻ loi giữa tiết trời lạnh lẽo. Hứa Di Nguyệt nhờ trợ lý sinh hoạt gửi lại lời nhắn cho anh, cô thỏa mãn đi theo.

Khi ra cửa Lộ Nguy đã dặn dò trợ lý không được rời mắt khỏi cô, tuyệt nhiên không cho phép cô cẩm điện thoại.

Anh đã đánh tiếng với hai người kia nên mới yên tầm thả người.

Bữa bít tết này ba người ăn đều có tâm sự, Hứa Di Nguyệt muốn đi vệ sinh. Cô gặp trợ lý sinh hoạt là nam ở ngoài, cô đánh ý mình đi vệ sinh. Sau khi thầm quan sát túi áo cô không có gì mới gật đầu đồng ý.

Hứa Di Nguyệt bước vào, có một cô gái đang đứng rửa tay. Cô gái trẻ quan sát thấy một đại mỹ nhân đang nhìn mình, lòng giật mình thu mắt lại. Hứa Di Nguyệt sát lại gần nhỏ giọng nói

"Có thể cho tôi mượn điện thoại liên lạc được không? Tôi đang cần gấp."

Cô gái hào phóng đưa điện thoại cho cô. Khi tiếng chuông vang lên, Hứa Di Nguyệt vội mừng rỡ, thấy giọng nữ lạ đáp.

"Ai vậy?"

"Đây là số mẹ tôi, cô là ai?"

Người phụ nữ bên người dừng lại mấy giây, điều dưỡng trẻ nghẹn ngào nói

"Là Hứa tiểu thư ạ? Bà Chu đã qua đời mười ngày trước, tôi không liên lạc được với cô. Bà có thứ để lại..."

Cô không thốt nên lời, mắt vô hồn nhìn vào điện thoại. Cô gái kia cũng nghe được nội dung, nhẹ nhàng an ủi cô, lấy điện thoại rời đi.

Ra khỏi cửa liền bị trợ lý bắt lại hỏi vì sao Hứa Di Nguyệt ở trong lâu như vậy, bị dọa sợ nên cô gái liền nói hết thật nhanh rồi chạy đi.

Trợ lý gọi cho Lộ Nguy nhưng anh không bắt máy, trợ lý cũng hoảng lên vì mình làm không tốt trách nhiệm.