Ánh Trăng Rơi

Chương 5: Cuồng nhiệt




Hứa Gia Tiên sinh ra đã cướp đi mọi thứ của cô, cả người anh cả quan tâm và chăm sóc cô cũng bị hại dưới tay chị ruột mình.

Năm cả hai tuổi, Hứa Gia Tiên lên cơn phát bệnh lần hai, cũng là lần trầm trọng nhất. Bác Phùng là người giúp việc nhanh chóng tiêm cho Hứa Gia Tiên mũi thuốc nhưng cũng không ngăn được chứng hưng phấn. Lúc đó Hứa Di Nguyệt được anh cả là Cảnh Cung Sinh đưa về, Hứa Gia Tiên vì thấy cô quá chướng mắt từ lâu, lại cộng thêm đang lên cơn bệnh.

Chị ta dùng dao rọc giấy giấu trong túi áo chạy một mạch đến cô, cuối cùng Cảnh Cung Sinh tinh mắt nhận ra, anh đẩy cô qua một bên thì liền dính một phát dao ngay động mạch cổ.

Hứa Gia Tiên liên tục đâm mạnh vào ngực và bụng anh, anh cả ngã trên một vũng máu vẫn cố giữ tay Hứa Gia Tiên để ả không đến làm hại cô.

Năm đó tuyết đầu mùa nhẹ nhàng rơi xuống, tâm trạng nặng nề của Hứa Di Nguyệt lần đầu tiên sụp đổ. Suốt đêm cô canh giữ thi hài của anh, máu nhuốm đầy chiếc váy trắng.

Vì Cảnh Cung Sinh là do cha mẹ cô bảo hộ, cảnh sát đến điều tra cũng không thể kết tội Hứa Gia Tiên, cha mẹ cô liên tục đưa ra bằng chứng nói con mình bệnh không nhẹ, liên tục nói là Cảnh Cung Sinh chọc tức con mình.

Hứa Di Nguyệt nhớ nhất chính là câu nói của mẹ

"Chỉ là đứa con ngoài giá thú của nhà nội, không đáng để Hứa Gia Tiên lãnh hết."

Cảnh Cung Sinh hưởng dương 17 tuổi, chàng trai với núm đồng tiền luôn dành cho cô mọi thứ tốt nhất đã rời đi vào mùa tuyết đầu tiên trong năm.

Hương hoa nồng nặc xông lên mũi, cô ngồi ở đây đã hơn ba tiếng đồng hồ, chậm tiết học đàn mà mẹ cô sắp xếp.

Dì giúp việc vừa dọn dẹp đồ ra về, bàn ăn tự lúc nào đã đầy đủ các món ăn.

Chu Nhân Tĩnh phía bên kia bầu trời nhắn tin nói cô nhanh nghỉ ngơi, có lẽ dì giúp việc đã nói gì đó với bà.

Phía bên quán bar gặp sự cố, lầu hai có ngọn lửa đang thiêu đốt hoàn toàn mọi thứ. Lộ Nguy vừa được gọi đến, anh đứng gần đó, ngẩng đầu nhìn bên trên bị ngọn lửa thiêu đốt. Tiếng la hét cùng hơi nóng lập tức khiến anh nhớ lại khói lửa biên giới. Phụ nữ, trẻ em và cô em gái anh yêu quý nhất bị chính ngọn lửa nhấm nuốt. Tiếng khóc của em gái gần xa quay lại bên tai, văng vẳng những lời nguyền rủa của người đã khuất dành cho anh.

Lính cứu hỏa chạy tới kéo cậu ra xa đám cháy, Lộ Nguy ngồi sụp một góc ôm đầu mình. Hơi thở của anh đứt quảng, cả người chìm vào trong hẻm.

Sự ồn ào và khói bụi đã thu hút sự chú ý của Hứa Di Nguyệt đang đi mua đồ gần đó. Đám cháy vẫn gào thét dữ dội, từng đợt khói bùng lên mạnh mẽ.



Là quán bar của anh, Hứa Di Nguyệt đưa tầm mắt tìm kiếm, sự sợ hãi, hoang mang bao vây cô. Cô nhanh chóng tiến vào đám người liền thấy Hoắc Cẩm đang chỉ huy cái gì đó

Tay áo của Hoắc Cẩm bị giựt lại, anh quay lại thấy Hứa Di Nguyệt. Mặt anh không biết là do lửa hun nóng, cháy rực từ trong ra ngoài. Anh hỏi cô có chuyện gì

"Lộ Nguy đâu?"

Anh ngạc nhiên nhìn cô nhanh chóng chỉ tay vào hẻm tối phía xa "Thằng bé sợ lửa, núp trong đó cả hai tiếng rồi, em giúp anh an ủi nó"

Hứa Di Nguyệt gật đầu cảm ơn anh

Lộ Nguy đang nghiêng người nhắm chặt mắt vào thùng giấy kế bên, hương hoa dành dành nhẹ nhàng tới gần.

Hứa Di Nguyệt từ nhỏ cũng nghe phong phanh sự cố của em gái cậu được kể qua lời các tiểu thư thiếu gia hào môn. Sự việc nghiêm trọng đến nỗi tập đoàn Lộ Thị tránh mặt và đóng băng các hoạt động của Lộ Nguy hai năm liền.

Bàn tay của cô nhẹ nhàng chạm vào bờ vai đang run rẩy của cậu, hơi lạnh từ đất ập đến khiến anh chau mày. Mùi dành dành vẫn vương vấn nơi đầu mũi.

Gương mặt xinh đẹp của Hứa Di Nguyệt sát gần đến mắt anh, trán cô đụng vào trán Lộ Nguy, hơi nóng.

Hứa Di Nguyệt cởi áo khoác mỏng đắp nhẹ lên người thiếu niên, dự định sẽ ra ngoài gọi người đến đỡ cậu. Hai bước vừa xong liền bị cậu kéo lại, hai tay cậu thiếu niên như gông sắt ghìm chặt chân cô. Má anh ép chặt vào đùi cô, mái tóc ngắn nhè nhẹ đâm xuyên lớp váy mỏng làm cô ngứa ngáy.

"Lộ Nguy, buông tôi ra, cậu sốt rồi"

Như nói với không khí, anh không đáp lại nhưng tay dần thả lỏng. Môi mấp máy nói điều gì, cô hơi cúi xuống lắng nghe. Liền không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh đang sắc bén quan sát cô.

Hơi thở mát mẻ của cô mang theo hương dành dành, mùi hương ấm áp đang gần sát môi anh.

Hứa Di Nguyệt tiến tới ngậm môi anh rồi thả ra, sự kinh hoàng làm cô giật mình. Cô lại hôn Lộ Nguy !

Cô mượn lực để đứng dậy thì bị anh kéo xuống. Môi va đập mạnh vào nhau, Lộ Nguy ép chặt xoay người cô vào tường, đầu lưỡi cạy mở hàm đưa vào, sự chống cự không thành công khiến Hứa Di Nguyệt buông bỏ. Cô dần chấp nhận sự điên cuồng duy nhất của đêm nay.

Hai con người với sự đau đớn mang lại của quá khứ ngày hôm nay đang làm một câu chuyện điên rồ nhất mà sau này khi cô nhớ lại vẫn còn thấy mùi máu tanh rỉ trong miệng lại mang hương vị ngọt ngào.



Nửa tiếng liền nhanh chóng qua đi, anh buông cô ra. Hứa Di Nguyệt bị hôn đến khóc, da phấn nộn ửng đỏ như màu máu. Đầu lưỡi vô tình liếm miệng nhỏ vừa bị hôn đến sưng lên.

Lộ Nguy chống tường hít thở nặng nề, anh bao vây cô trong lòng. Ánh mắt thập phần nhạt nhẽo

"Hứa Di Nguyệt, tôi và cậu làm một giao dịch đi"

Cô hơi ngẩng lên hỏi lại anh "Về cái gì?"

"Quan hệ nam nữ"

Anh nhàn nhạt đáp lại, cảm thấy nực cười khi mình đưa ra quyết định như vậy.

"Là cậu hôn tôi trước, khơi dậy ham muốn của tôi. Chúng ta có thể thử một chút, dù gì trong tương lai em cũng là vợ của Lộ Nguy"

Hứa Di Nguyệt không ngờ lại có ngày mình lại đồng ý với yêu cầu vô lí của Lộ Nguy. Tiếng"Ừ" rơi xuống bên tai hai người khi đó khiến cô ảo tưởng ra sự ngọt ngào mà yêu thầm mang lại.

Lộ Nguy đưa cô về đến căn hộ xong bị Hoắc Cẩm bên quán gọi tới phụ.

Lúc đi anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô gái phía trước, hương hoa dành dành còn đọng vị trên môi.

Đến người bình thường tỉnh táo như anh lại vô tình để lộ sự thèm muốn cô trong lúc anh yếu lòng nhất.

Cuộc giao dịch trong con hẻm đó trở thành sợi dây trói buộc tình cảm cả hai.

Từ lúc Hứa Di Nguyệt hôn anh, trái tim trong lồng ngực vang lên dữ dội. Ý nghĩ trong anh kêu gào hãy giữ cô lại.

Nửa tiếng hôn nhau ấy sẽ trở thành cả đời dây dưa sau này.

Đến cả sau này khi nghĩ lại anh cũng không thể ngờ rằng hoá ra trong tim mình còn giấu một thứ gọi là tình yêu đối với Hứa Di Nguyệt.