Hơi rượu do người đàn ông nằm trong nhà khiến Tô Di phải bụm chặt miệng, tay nhẹ nhàng nhấc chiếc giày ra ngoài. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng mà ông ta đưa ra cho cô. Chiếc áo gió màu đen được Lộ Nguy tặng giờ đây lại thành vải đắp mền cho ông ta ngủ. Cơn phẫn nộ cùng uất ức dâng lên cao trào.
Nhưng cô nhịn sự chán ghét đó và lẻn ra khỏi phòng, Tô Di muốn đi tìm Lộ Nguy ở nhờ mấy hôm.
Cùng lúc đó, quán bar được dọn dẹp lại. Hoắc Cẩm mệt mỏi ngồi bệt trên đất.
Trăng treo trên cao phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, Hoắc Cẩm chỉ còn nhớ lại khuôn mặt hồi nãy. Lần đầu tiên anh gặp Hứa Di Nguyệt chính là vào đêm tuyết đầu mùa sáu năm trước, Cảnh Cung Sinh là bạn cùng lứa với anh. Anh không ngờ cậu lại bị tàn sát một cách vô nhân tính như vậy.
Cô nhóc ôm quan tài của Cảnh Cung Sinh không cho ai lại gần, trông nhìn rất tuyệt vọng nhưng lại không khóc. Đến khi mẹ cô chạy tới kéo tóc cô ra thì giọt nước mắt tủi thân mới thều thào rơi xuống trên nền nhà gỗ.
Âm thanh xung quanh anh chỉ còn đọng lại tiếng giọt nước rớt xuống sàn. Ông Hứa Thi Tuấn- gia chủ nhà họ lại mang nét mặt rất khó xử. Tận tai Hoắc Cẩm nghe ông nói nhỏ khi đứng gần quan tài "Con trai, bố xin lỗi"
Cơn kinh chấn làm không khí xung quanh đông cứng, tay chân anh lạnh lẽo tức khắc. Cảnh Cung Sinh không phải là con của bác cả nhà họ sao, bây giờ từ miệng Hứa Thi Tuấn lại là con trai.
Nhanh sau đó ông ta cất bước đi, cuối cùng cũng không vì người con này mà thắp một nến nhang.
Lúc nữa khi anh bước ra ngoài liền gặp gia đình Lộ Nguy ở đó, có lẽ cũng là lần đầu anh gặp chàng thiếu niên ngạo mạn từ trong xương cốt ấy. Từ ánh mắt lạnh lẽo không hợp tuổi đến từng cử chỉ đều được xử lí một cách hoàn hảo. Hoắc Cẩm nhớ rất rõ ánh mắt khi ấy của Lộ Nguy dành cho Hứa Thi Tuấn, là ánh mắt hận thấu xương, là hơi thở chết chóc được một thằng nhóc hơn mười tuổi dành cho một vị tiền bối.
Bây giờ khi nhớ tới đêm đó, rất nhiều sự kiện kinh hoàng được Hoắc Cẩm phát hiện nhưng anh vẫn như con rối gỗ, giả vờ ngu ngốc không biết gì, chỉ có thế mới tồn tại trong nơi rắn rết hoa mỹ như thế này.
------------------
Tô Di bên này vì gọi cho Lộ Nguy không được nên chỉ còn cách làm phiền Hoắc Cẩm bên quán bar.
Anh thấy cô đến trên mắt đầy ý đuổi khách nhưng cô lơ đi hỏi anh Lộ Nguy đâu.
Hoắc Cẩm chính là ghét cô bạn gái giả vờ ngây thơ hiểu chuyện này của Lộ Nguy, không biết anh nợ nần gì cô ta mà giờ phải dính líu tới. Vì quá tức giận vừa bị cháy quán vừa bị làm phiền, Hoắc Cẩm nói liền một mạch "Lộ Nguy qua đêm chỗ Hứa Di Nguyệt ấy, vừa nãy chính mắt tôi thấy họ trong hẻm phía trước hôn nhau cả nửa tiếng. Sớm muộn gì họ cũng kết hôn và chung sống lâu dài, tôi khuyên cô nên bỏ sớm càng tốt. Dù gì bản thân cô cũng đâu tốt đẹp như bề ngoài, đừng tưởng tôi không biết cô đang lén làm gì sau lưng Lộ Nguy"
Cơ thể cô run bần bật, chuyện cô làm đều được giấu kín sạch sẽ không chút sơ hở, vì sao Hoắc Cẩm biết được. Mặc kệ lời cảnh cáo của anh, Tô Di kiềm lại nỗi sợ hãi "Anh đang nói cái gì, tôi không hiểu"
"Đừng tưởng buổi tối ngày hôm đó vì sao bố cô lại ở trong đó, lí do để cô đi vào hội sở chỉ có thể là từ người bố đang trốn nợ của cô, những người đàn ông ngày hôm đó vốn không hề đụng tới cô, Lộ Nguy biết nhưng em ấy không xé rách lớp màng này. Tô Di tiểu thư, phiền cô an phận một chút."
Tối khuya ngày định mệnh ấy, trừ Hứa Di Nguyệt và Lộ Nguy còn có Tô Di cũng thức trắng đêm vì hai chữ sợ hãi.
Lá vàng trên cây bạch quả dần chuyển vàng, trời trở nên xanh và cao hơn. Kỳ nghỉ sắp tới trường Thành Ảnh cho học sinh nghỉ phép ba ngày. Dự báo thời tiết nói trong ba ngày đó sẽ đón đợt tuyết đầu tiên.
Cũng là ngày giỗ lần thứ bảy của Cảnh Cung Sinh, cô cúi đầu nhìn xuống. Hóa ra anh cả đã rời xa trần thế được bảy năm rồi.
Bảy năm này, Hứa Di Nguyệt vẫn bị chị mình ngược đãi, bị cha mẹ ghẻ lạnh, vết thương trong ngoài nhiều không kể. Có chỗ nặng chính là ngang hông, chính tay mẹ cô dùng dao đánh vào để phạt nhưng không ngờ con dao đó quá sắc bén, liền dùng một nhát xém chẻ đôi cả người cô.
Chu Nhân Tĩnh là nhờ trực giác mới chạy đến kéo cô lên khỏi vũng máu, cảm giác khi đó của bà chỉ còn hai chữ lạnh lẽo. Dì cô là người dì tốt nhất trên thế gian này, cả đời của Hứa Di Nguyệt coi bà là mẹ ruột mà phụng dưỡng.
Tiếng chuông của nhà thờ vang lên từng hồi, âm thanh dễ nghe như thế đập vào trong lòng Hứa Di Nguyệt từng cơn đau đớn.
Tô Di đi từ phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh phía trước. Ông trời đúng là thiên vị, mái tóc dài như gấm đổ của Hứa Di Nguyệt vắt tới giữa lưng, chân nhẹ nhàng uyển chuyển bước đi trên lông hồng, hương hoa dành dành từ thiếu nữ lập tức thu hút sự chú ý của người kế cạnh.
Tô Di nhìn lại bản thân mà tự ti sôi trào, cả người ám đầy mùi ẩm mốc, cả hương bột giặt rẻ tiền cũng gây cho mũi khó chịu. Thứ duy nhất khiến cô tự tin chính là danh phận bạn gái của Lộ Nguy, chỉ có điều đó thôi nhưng giờ lại như gần biến mất.
Hứa Di Nguyệt cảm thấy có người đứng gần mình, vì hơi ngột ngạt nên cô né sang bên hai bước nhỏ. Môi hồng nhạt uống nốt sữa đậu nành, cả người nhẹ nhàng và xinh đẹp như tiên nữ.
"Hứa Di Nguyệt, cậu chê tôi bẩn sao?"
Cô quay lại nhìn Tô Di đầy vẻ thắc mắc "Tôi không"
"Vậy tại sao cô lại né sáng một bên khi thấy tôi, Hứa Di Nguyệt, tôi hận nhất chính là những người giả vờ thanh cao như cô"
Cái con nhỏ điên này mà Lộ Nguy cũng để vào mắt được sao, khẩu vị nặng thế. Hứa Di Nguyệt gọn tay vứt hộp sữa vào thùng rác, tay móc bình xịt thơm từ trong túi hiệu nhỏ ra bắt đầu xịt khắp xung quanh mình. Sau đó làm một động tác nhanh gọn ném sang cho Tô Di "Cầm đi, tôi không thiếu chút tiền mua nước xịt thơm cho cô đâu. Với lại, tôi không biết cô"
Tô Thanh cùng đám bạn gần đó nghe hết mọi câu chuyện, dáng vẻ côn đồ không sợ trời đất tiến tới quàng tay vào cổ Tô Di, thấp giọng cười cười "Nhìn kìa, chị tao đâu có biết mày là ai đâu? Vậy mà mày còn khốn nạn đăng bài phốt chị ấy à?"
Khu vực bên đây gây tiếng ồn khiến thầy quản lý giáo dục nhanh chóng bắt loa yêu cầu giải tán. Tô Thanh liền bỏ tay ra khỏi, vẻ mặt ghét bỏ khinh thường nhìn con nhỏ đang run rẩy, cười khà khà sung sướng.
Hứa Di Nguyệt nhìn Tô Di bị đám đông bu quanh, cô không có ý định làm người tốt. Rất nhanh, Lộ Nguy phía xa xa cũng thấy. Anh chau mày nhìn cô rồi ngồi xuống bế Tô Di đang mềm nhũn tay chân ra khỏi trường.
Lòng Hứa Di Nguyệt vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ, nụ hôn ngày hôm qua còn đọng lại trên môi. Cô từ đằng sau tính giữ anh lại nhưng kiềm chế quay về lớp học.
Trong quán bar ở một chỗ nghỉ dành cho nhân viên, anh dặn dò Tô Di ở tạm mấy hôm. Người cha già bợm rượu kia của cô đã tới phiền anh mấy lần, lần cuối cùng hắn còn muốn bán trinh tiết của con gái mình cho anh để nhận được tiền trả bạc. Lộ Nguy không phải cây hái ra tiền của ông, liền bực tức gọi cảnh sát, đây là sự nhân nhượng cuối cùng của anh dành cho cô bạn gái này.
Bản thân Tô Di vốn không hề bị gì nhưng lại rất thỏa mãn cảm giác được anh ôm trong người. Thân thể thiếu niên đã dậy thì xong, từng khối cơ bắp rõ ràng, hơi thở sạch sẽ khiêu khích sự thèm thuồng thân thể của anh.
Lộ Nguy cảm nhận rõ ràng sự thay đổi nho nhỏ của cô, đôi mắt lạnh nhạt quét nhìn cô từ trên xuống dưới. Mẹ kiếp, anh vậy mà lại chỉ có cảm giác với Hứa Di Nguyệt.
Thiếu niên không cho Tô Di cơ hội, anh dặn nhân viên ba bữa đưa cơm cho cô rồi rời đi. Lúc sau anh quay lại, mang cho cô bọc đồ vệ sinh cá nhân cũng một chiếc thẻ ngân hàng. Lời nói phía sau thốt ra làm Tô Di phải bất ngờ
Anh nói "Đây là phí chia tay, im lặng giải quyết mối quan hệ trong hòa bình. Còn nữa, đừng đăng bài bôi đen cô ấy"
Căn phòng bị đè nén một thứ gì đó, khi anh quay đầu đi, Tô Di cũng không còn sức để níu kéo. Hahaha, lại là Hứa Di Nguyệt, sao cô ta cứ muốn chiếm lấy sự vinh quang cuối cùng của cô vậy.
"Hứa Di Nguyệt, tao sẽ không buông tha anh ấy, tao sẽ phá hủy toàn bộ tuổi xuân của mày"