Lúc Doãn Thường Lăng mơ màng tỉnh dậy, đã hơn một giờ đêm, bên ngoài cửa sổ tối om, cửa sổ vốn khép kín cũng được hé một kẽ hở, gió se lạnh lùa vào, mang chút trong lành cho cậu.
Cậu dụi mắt xuống giường, tìm dép lê xỏ vào, xuống tầng nghe “lạch bạch”, đói rồi.
Dưới tầng vẫn tối om, cậu mò mẫm tìm được công tắc, bật đèn hơi chói mắt.
Thích nghi mất một lúc, mở mắt ra, Doãn Thường Lăng nhìn thấy một tờ giấy dán cạnh công tắc đèn điện.
“Con trai yêu quý nhất của mẹ:
Kiểm tra vất vả quá~ Lúc bố mẹ về thấy con ngủ mất rồi, nên không gọi con dậy.
Bố con lo con nửa đêm dậy bị đói, nên cố tình để phần cơm cho con, đặt trong bếp ấy, cháo trong hộp giữ nhiệt, thức ăn thì nhớ tự hâm lại nhé! Trong tủ lạnh có bánh ngọt dâu tây đó~ Đừng ăn nhiều quá.”
Doãn Thường Lăng cười bất lực, trong lòng ấm áp, tâm trạng ủ dột cũng khá hơn.
Cơn đói trong bụng thôi thúc cậu rảo bước về phía nhà bếp, Doãn Thường Lăng nhìn thấy thức ăn đầy ắp bàn, khóe môi đang vểnh lên cứng đờ, “Bắt… bắt đầu hâm nóng từ cái nào?”