Doãn Thường Lăng chọc bông cải xanh trước mặt mình, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu lên nhìn Bách Vụ Thanh đối diện mình, bầu không khí hơi gượng gạo.
Không hiểu nổi, giàu thì có thể lãng phí thế à? Rõ ràng có thể giải quyết trong một bàn, tại sao khăng khăng đòi chia hai bàn?? Mệt tim quá…
“Nếu cậu không ăn bông cải xanh, thì đưa mình đi.” Bách Vụ Thanh bỗng mở lời.
Doãn Thường Lăng giật bắn mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lặng lẽ nhét bông cải xanh vào miệng mình, “Không phải không thích, tôi chỉ đang nghĩ ngợi thôi.”
“Cậu muốn biết tại sao mình biết cậu thích Đổng Hãn thế cơ à?”
“Khụ khụ khụ!!” Doãn Thường Lăng bị sặc bông cải xanh ngay tức khắc, vội vàng cầm cốc nước hoa quả đổ vào miệng, nghẹn đỏ cả mặt, “Kín đáo chút có được không?!”
Sắc mặt Bách Vụ Thanh xấu vô cùng.