“Hầy… tôi mới quen cậu ta được bao lâu chứ? Tổng cộng thì có thể đếm hết bằng hai bàn tay, tôi là người dễ dãi thế à? Cậu nghĩ tôi như thế sao?” Doãn Thường Lăng bĩu môi, ánh mắt cậu nhìn Bách Vụ Thanh chính là: ‘Con trai, bố rất thất vọng về con’.
Bách Vụ Thanh nhất thời không biết phản ứng ra sao, một cảm giác ngọt lịm bắt đầu trào ra từ trong lòng hắn, mắt hắn sáng khác thường, “Tốt quá!”
“Tốt gì cơ?” Doãn Thường Lăng bị nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, ánh mắt nhìn sang chỗ hắn.
“Cậu không thích Đổng Hãn, mình thật lòng rất vui.” Bách Vụ Thanh cầm nước hoa quả của mình uống ực một ngụm, mặt mang chút ý say vô cớ.
Doãn Thường Lăng đáp “ờ”, tiếp tục chọc bông cải xanh tiếp theo.
“Thực ra mình đã chú ý đến cậu từ rất lâu rồi, chắc là hồi cấp hai, lúc đó cậu ở trường cấp hai số 1, mình ở trường số 3 gần đó, trường chúng ta chỉ cách nhau một con phố, có lần mình đánh rơi một sợi dây chuyền trên đường đi học, lúc đó cậu nhặt được, đuổi theo mình cả con đường mới trả cho mình, suýt thì bị ô tô đâm.”
Doãn Thường Lăng nhìn dáng vẻ hồi tưởng của hắn, mình thì mù mịt, theo ký ức hai kiếp chồng chất, chuyện như thế này hoàn toàn bị chìm nghỉm trong các ký ức khác.
Bách Vụ Thanh vẫn đang nói tiếp, “Sợi dây chuyền đó có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.”
“Bà nội qua đời của cậu tặng à?” Doãn Thường Lăng đoán.
“Không, đó là mình bỏ năm xu tiền thưởng ra mua, ý nghĩa chân chính là cậu liều mạng nhặt được trả lại.” Bách Vụ Thanh vui vẻ ra mặt nhìn Doãn Thường Lăng, khuôn mặt mùa đông quanh năm không thấy xuân về đó đang trổ hoa.
Doãn Thường Lăng: “…” Nói thế nào nhỉ, tự dưng không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.