Giả Dị Gia liều mạng đuổi theo, Vương Đông Kỳ là dân thể thao nổi tiếng, so sánh thì rõ ràng thể lực của cậu quá bình thường, tụt hậu vài bước, bỗng nhiên lưng cậu thấy lạnh toát, một bóng người lướt qua cậu, sau đó chính là tiếng hét thảm thiết của Vương Đông Kỳ.
Doãn Thường Lăng được giải cứu thở hổn hển, vừa mắng vừa đánh Vương Đông Kỳ, “Tổ sư cậu muốn giết tôi đấy à?”
Vương Đông Kỳ cười khan, gáy áo cậu ta vẫn đang nằm trong tay Bách Vụ Thanh, còn mặt đối phương thì đen như đít nồi.
Bách Vụ Thanh rút khăn giấy từ trong cặp mình ra, đưa cho Doãn Thường Lăng, “Lau đi.”
Doãn Thường Lăng cầm lấy, lau mồ hôi mỏng túa ra vì vừa vận động, “Đừng cáu, tôi không sao, thả cậu ấy ra đi.”
“Có muốn làm một trận bóng không?” Bách Vụ Thanh đột nhiên vứt bỏ cái gọi là “chín chắn”.
“Chà– Các cậu chạy nhanh thật đấy! Tổ sư Vương Đông Kỳ, trả bữa sáng đây!!” Giả Dị Gia tiện thể kéo áo Vương Đông Kỳ, cáo mượn oai hùm nói.
“Không có trận bóng, cũng không có bữa sáng, giáo viên… thì có.” Vương Đông Kỳ giơ tay, cười khan, hời rồi.
“Bốn cậu, đứng ở hành lang làm gì?” Vừa dứt lời, giáo viên bèn đi tới, biểu cảm không buồn không vui, quả thật không nhìn ra được điều gì. “Còn không mau về lớp đi, xem điểm số các cậu thế nào, đặc biệt là Giả Dị Gia!”
Giả Dị Gia giật lông mày, thầm nghĩ: Toi rồi…