Thứ hai đi học, chỉ trong vòng hai ngày, nhiệt độ đã tăng vọt lên mấy độ liền.
Những người béo tốt đã bắt đầu mặc áo cộc tay, Doãn Thường Lăng thì chưa, chỉ đổi áo cộc tay bên trong đồng phục trường thành áo ba lỗ màu trắng. Dù sao thì cũng không cởi ra, chẳng ai nhận ra cả.
Bách Vụ Thanh vẫn tình cờ gặp phải cậu như trước, hai người tiện đường bèn đi cùng nhau, bầu không khí hoà hợp hơn hẳn.
“Vương Đông Kỳ chết tiệt đứng đó cho tôi!!”
Giọng Giả Dị Gia sau lưng như sấm đánh ngang tai, lúc chạy qua Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ kẹp phắt cổ cậu, “Ô! Đi cùng nhé!”
Cậu ta không dừng động tác, kéo Doãn Thường Lăng chạy theo.
“Đậu má má má má… Vương Đông Kỳ!!” Doãn Thường Lăng vốn đang trong tình trạng không đề phòng, bất ngờ bị kẹp cổ, phần lớn trọng lượng của Vương Đông Kỳ đè trên người cậu, để đảm bảo không bị ngã, Doãn Thường Lăng chỉ có thể chống đỡ, hơn nữa còn phải chạy theo Vương Đông Kỳ.
Xuất phát từ khát vọng lớn nhất đối với tính mạng mình, Doãn Thường Lăng chắc chắn là đã liều mạng đỡ cậu ta, còn Vương Đông Kỳ thì nhận được cách chạy tiết kiệm sức lực hoàn hảo nhất, an toàn nhất.
Một người gào thét thảm thiết, một người khác thì cười phớ lớ.