Vương Đông Kỳ đi vệ sinh xong quay về, nhìn thấy Giả Dị Gia đang vểnh mông ngồi hờ trên ghế của Doãn Thường Lăng, chỉ ước dán luôn vào người ta, nói rất nhiệt huyết.
Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh lắng nghe nghiêm túc.
Cậu ta đi tới, giơ tay hất nước đầy mặt Giả Dị Gia, “Vãi! Cậu làm gì thế?!” Giả Dị Gia lau mặt.
“Không có gì, tiểu phải tay thôi.” Vương Đông Kỳ lại cọ vào người Giả Dị Gia.
Giả Dị Gia hất văng cậu ta ra, chê bai, “Ha, lần nào cũng thế, nhạt nhẽo, rõ ràng là nước.”
Ngay sau đó, có người đi ngang qua đằng sau, nói với bạn mình, “Quán net rác rưởi, nhà vệ sinh còn chả có nước.”
Giả Dị Gia: “…” Biểu cảm dần trở nên sợ hãi, môi cậu ta run rẩy, giọng lên cao đến mức lạc cả đi, “Vương Đông Kỳ??”
Vương Đông Kỳ nhún vai, tỏ vẻ ‘bảo cậu rồi mà cậu không tin’.
“Vương Đông Kỳ??” Giả Dị Gia đứng dậy, giơ tay tạo thành vuốt, tóc sắp dựng ngược cả lên.
“Bình tĩnh.” Doãn Thường Lăng nhịn cười.
Vừa dứt lời, Giả Dị Gia đã nhào tới, “Ông đây bóp chết mi!”
Vương Đông Kỳ mải cố thủ, kết quả cuối cùng máu buồn trên eo vẫn rơi hết vào tay đối phương, cười hết cả hơi, “Anh, anh ơi, nước khoáng, dùng nước khoáng đấy!! Ha ha ha cứu với!!”