Ánh Trăng Xa

Chương 2




2



Nhưng mà không đợi đến khi ta nhập kinh, ta cũng gặp phải sơn phỉ rồi.



Một đám người ngăn xe ngựa của ta lại.



Tỳ nữ A Thuần sợ tới mức run lên bần bật.



Ta xốc mành che rèm xe ngựa lên.



Gã cầm đầu sơn phỉ xòe tay ra trước mặt ta: “Đưa tiền đi.”



Ta yên lặng lấy trường thương của mình.



Sau một lúc lâu, gã cầm đầu sơn phỉ mặt mũi bầm dập nằm dài trên mặt đất, há miệng kêu to: “Bà cô à! Bà cô của ta ơi! Ta không có thật mà!”



Ta ước lượng túi tiền trong tay: “Không tin.”



“Dẫn ta tới hang ổ của các ngươi đi.”



“Cái này…… Không thích hợp quá nhỉ……” Gã cầm đầu sơn phỉ hơi rối rắm.



Một gã thủ hạ đứng bên chạm vào cánh tay của hắn, ánh mắt ý bảo hắn đồng ý với nàng.



Hai mắt hắn sáng lên: “Được, vậy cô đi cùng với ta đi.”



Ta làm như không thấy động tác nhỏ của họ, một tay cầm thương, một tay xách A Thuần đã bị dọa đến mềm nhũn cả chân lên, đi theo bọn họ lên trên núi.



Nhóm sơn phỉ xây một ngôi trại ở giữa sườn núi, quy mô có vẻ không ít người.



Cũng khó trách bọn họ đồng ý để cho ta lên núi.



Vừa bước vào trại, một đám người lập tức vây lấy ta.



Gã cầm đầu sơn phỉ hùng dũng đi tới trước mặt ta: “Một tiểu cô nương mà còn dám đấu với ông đây, đúng là không biết trời cao đất dày gì cả.”



Ta kéo A Thuần hoảng sợ sang một bên, yên lặng cầm lấy cây trường thương của mình.



Sau một lúc lâu, trên mặt đất nằm rạp một đám người.



Ta dẫm lên mặt gã cầm đầu sơn phỉ, nghiêm túc nói: “Về sau ta là đại đương gia.”



Gã cầm đầu sơn phỉ khóc lóc thảm thiết: “Dạ dạ dạ, bà cô của ta ơi, cô là đại đương gia, đều nghe lời cô cả, cô buông tha cho tiểu nhân đi……”



Sau khi buông hắn ra, ta bắt đầu tham quan khu trại.



Không thể không nói, trại của ta đúng là rất nghèo.



Trên ghế chủ tọa còn không có lấy một tấm da hổ, chẳng trách họ lại muốn đi đánh cướp của người qua đường.



Gã cầm đầu sơn phỉ cười ha ha ngồi dưới báo cáo với ta: “Tiểu nhân tên là Trương Mãng, trong trại có hơn trăm người, người già, phụ nữ và trẻ em là hơn 60người, thanh niên trai tráng hơn 40người, hiện có 30 bao lương thực, hơn tám trăm hai lượng bạc.”




Ta có chút nghi ngờ: “Sao còn có người già phụ nữ và trẻ em vậy?”



Trương Mãng cười khổ giải thích: “Lúc đầu chúng ta chỉ là thôn dân ở một thôn nhỏ dưới chân núi, mấy năm chinh chiến liên tục, quốc khố hết bạc, các bình dân bá tánh cũng cướp đoạt của nhau, đất đai trước kia của chúng ta đều cằn cỗi, lương thực thu hoạch chỉ đủ chắc bụng mà thôi, rơi vào đường cùng, chúng ta mới dời thôn đến tận đây, trở thành thổ phỉ.”



Nhìn kỹ mới phát hiện ra, hắn mặc áo vải thô còn có vài mảnh vá.



Sau đó hắn dẫn ta đi tham quan phòng ở ở trong trại, còn giới thiệu cho người ta thân phận đại đương gia của ta.



Theo như lời hắn nói, người già phụ nữ và trẻ em trong trại hơi nhiều thật, phần lớn đều xanh xao vàng vọt, cũng không phải là người hung thần ác sát gì.



Mãi đến khi ta phát hiện trong phòng chất củi có một nam tử đang hôn mê.



Ta liếc mắt nhìn Trương Mãng một cái: “Cái này là sao?”



Trương Mãng xoa xoa mặt, lấy lòng cười nói: “Đây là tiểu công tử mà chúng tiểu nhân nhặt được ngoài đường đó, thấy hắn ta tuấn tú như vậy, quần áo đẹp đẽ lại quý giá, cho nên……”




Ta ghé sát vào người nọ đánh giá cho thật kĩ.



Hàng lông mi của hắn rũ xuống mí mắt như cánh quạt, khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt, trông nhu nhược vô cùng.



Ta động lòng định bảo vệ cho hắn.



Ta muốn rút lại những lời khen Tống Nam Đình tuấn tú.



Quả nhiên, nhân ngoại hữu nhân.



Ta ho nhẹ một tiếng: “Người này khá xinh đẹp đấy.”



Trương Mãng lập tức vuốt mông ngựa, nói: “Hay giữ hắn lại làm áp trại phu quân của đại đương gia được không?”



“Ta xem đã.” Ta nghiêm túc đáp.



“Không được!” Không biết từ cái góc xó xỉnh nào, A Thuần lao ra, tức giận nói với Trương Mãng, “Tiểu thư nhà ta là hoàng hoa đại khuê nữ đấy! Sao có thể nhận phu quân không đứng đắn như vậy?!”



A Thuần sao vậy?



Sao không có tầm nhìn gì hết thế.



Nhân lúc A Thuần còn đang tranh cãi với Trương Mãng, ta lặng lẽ sờ s0ạng eo của chàng nam tử kia.



Ôi chà, rất có cảm giác.



Cơ bụng thì sao nhỉ.



Tay còn chưa chạm phải thì đột nhiên bị người ta bắt lấy.



Giọng nói người nọ lạnh lùng hỏi ta: “Cô đang làm gì vậy?”