Ánh Trăng Xa

Chương 3




3



Dù nằm giữa một đống rơm rạ cũng không thể che giấu được khí chất trên người hắn.



Ta cười mỉm nói: “Phu quân tỉnh rồi à, ta là phu nhân của chàng này ha ha……”



Vẻ mặt nam tử kia không cảm xúc đáp lời: “Ta chỉ hôn mê thôi, không phải ngốc.”



Giọng nói còn rất êm tai đó.



Nhưng mà ta thấy mất mát ghê.



Đáng giận thật!



Sao lại không giống như trong thoại bản viết?!



A Thuần đã hoàn toàn tỉnh táo, sau khi biết ta trở thành đại đương gia trong trại, nàng chỉ hận rèn sắt không thành thép mà kéo ta lên, đi ra ngoài: “Tướng quân sắp hồi kinh rồi ạ! Tiểu thư ơi, chúng ta không thể mất thời gian hơn nữa!”



“Này này này…… Chờ một chút……” Ta bị A Thuần kéo ra ngoài.



Rõ ràng trước đó thấy sơn phỉ thì chân mềm đầu choáng, vậy mà hiện tại sức nàng chẳng khác gì con trâu.



Ta gỡ ngọc bội bên hông xuống đưa cho Trương Mãng.




“Đã là đại đương gia của ngươi thì ta cũng nên quản lý trong trại. Phía trước không xa chắc là Nghi Thành nhỉ, ta sẽ báo cho tiền trang bên kia, ngươi mang ngọc bội này đến đó lấy ít ngân lượng cung cấp cho mọi người sinh sống. Tạ đại tướng quân đã thắng chiến sự rồi, đánh lui được giặc ngoại xâm, mấy năm sắp tới có lẽ sẽ không còn chiến sự, ngươi hãy dẫn mọi người trở lại thôn đi, nếu thôn ở dưới chân núi thì cũng Nghi Thành không xa. Nếu đất thu hoạch trong thôn không đủ, ta thấy phụ nữ và trẻ em ở đây đều giỏi nữ công, học thêu kiếm tiền cũng được, nam tử thì vào núi săn thú, làm cung gia dụng. Dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn thổ phỉ, nếu có việc gì, ngươi có thể gửi tin tới phủ tướng quân ở kinh thành cho ta.”



Trương Mãng ngơ ngẩn nghe ta nói, hơn nửa ngày mới run rẩy đưa tay nhận lấy ngọc bội, ngay sau đó hắn quỳ xuống: “Đại ân của tiểu thư, Trương Mãng suốt đời khó quên!”



Sau khi xoay người rời đi, mỹ nam tử kia đột nhiên mở miệng gọi ta lại: “Chờ một chút.”



“Không phải cô nói ta là phu quân của cô sao, vì sao cô không mang ta theo……”



Hắn nói rất bâng quơ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng chấn động.



Trương Mãng: “Không phải, ngươi tin sao?”




Ta: “Có chuyện tốt này thật à?”



“Ta mất trí nhớ rồi.” Hắn nói.



Hai mắt ta tỏa ánh sáng.



Hóa ra thoại bản không khinh ta!



Vì thế ta làm lơ sự bất mãn và phản đối của A Thuần, từ từ dẫn A Cường hồi kinh.




À, A Cường là tên mà ta đặt cho hắn.



Tuy rằng lúc hắn nghe được thì khóe miệng giật giật, nhưng dù sao không có phản bác ta.



Rời xa trấn tú tài đến kinh thành, sau khi xuống núi, xe ngựa lại lắc lư hai ba ngày mới đến được kinh thành.



Nghỉ ngơi ở trạm dịch thành tây một lát, vốn ta định mang phu quân mới có quay về phủ tướng quân.



Không ngờ đảo mắt đó đã không thấy người nọ đâu nữa.



Mặc dù ta cũng đoán hắn chỉ xem ta như xa phu miễn phí, nhưng ta vẫn thấy hơi thất vọng.



Hắn đẹp trai vậy mà.



Không biết tại sao, phủ tướng quân hôm nay có người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.



Bởi vì không muốn một mình đối mặt với một đống nữ nhân ở trong phủ kia, ta đành dẫn A Thuần đi vào từ cửa sau của phủ tướng quân.



Chẳng qua lúc đi ngang qua hoa viên phía sau, ta bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc.



“Sinh nhật vui vẻ, nhị tiểu thư, trâm ngọc hoa mai này là do đích tay ta khắc lấy, mong là nàng sẽ thích.”