Ánh Trăng Xa

Chương 4




4



“Cảm ơn Tống công tử, Cẩm Ngọc xin nhận tấm lòng, nhưng dù sao Cẩm Ngọc cũng là nữ tử khuê các ……” Nữ tử nọ uyển chuyển từ chối.



Ta ngước mắt nhìn lên.



Tống Nam Đình đang thâm tình nhìn nữ tử đối diện với hắn, cũng là đích nữ của nhị thúc nhà ta, Tạ Cẩm Ngọc.



Tốt chưa, không có tiền trả lại cho ta, nhưng lại có tiền khắc trâm ngọc cho Tạ lão nhị.



Tống Nam Đình bị từ chối nhưng vẫn không nhụt chí, hắn tiến lên một bước tha thiết trình bày: “Nhận được sự cứu giúp của nhị tiểu thư lần trước, từ đó về sau, lòng của Tống mỗ đã hoàn toàn trao cho nhị tiểu thư, nếu nàng đồng ý, Tống mỗ nguyện dùng quãng đời còn lại để bảo vệ cho nàng……”



Ọe.



Ta nôn khan một tiếng.



Ba người ở đây cùng lúc chú ý tới ta.



A Thuần: “Ăn gì đau bụng sao tiểu thư?”



Ta: “Không, ta nghe được mấy câu ghê tởm thôi.”



Tống Nam Đình thấy ta thì kinh hãi: “Tạ Điều Điều!”



Thấy hai người bọn họ cũng chú ý tới ta, ta thoải mái phất phất tay: “Chào buổi trưa nhé.”



Không đợi Tạ Cẩm Ngọc nói gì, Tống Nam Đình đã giành nói trước: “Không ngờ cô lại vô sỉ như thế đấy, ta đã từ hôn với cô rồi, sao cô lại đuổi theo ta đến kinh thành thế này! Cả cuộc đời này ta chỉ một lòng với nhị tiểu thư mà thôi, ta và cô không có kết quả đâu! Cô đừng bám lấy ta vậy nữa!”



Nói một hồi liên thanh như đạn pháo, ta và A Thuần giật mình ngơ ngác nhìn nhau.



Hắn nói xong thì quay đầu lại giải thích với Tạ Cẩm Ngọc: “Tống mỗ thật lòng thích nhị tiểu thư, ta không lừa gạt nàng, trước kia đúng là ta có hôn ước với nàng ta, nhưng ta không hề có tình yêu nam nữ, cũng đã hủy bỏ hôn ước rồi, chỉ là ta không ngờ nàng ta sẽ đuổi theo ta tới kinh thành như vậy……”



“Cái kia” ta cắt ngang lời của Tống Nam Đình, “Sao ngươi lại cảm thấy ta đến kinh thành là vì ngươi?”



“Lúc trước chúng ta có hôn ước đấy thôi, giờ ta đỗ đạt, cô tới kinh thành không phải là để níu kéo ta sao?” Tống Nam Đình tự tin nói.



Tạ Cẩm Ngọc suy tư nhìn ta hắn một hồi, nàng ấy không tiếp lời mà ngược lại đi về phía ta.



“Thỉnh an đại tỷ tỷ.” Tạ Cẩm Ngọc hành lễ với ta, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại có thêm phần tôn kính.



Ta kéo nàng ta ra phía sau lưng mình, nói với Tống Nam Đình đang đứng như hóa thạch: “Giờ thì ngươi biết vì sao ta tới kinh thành này rồi chứ.”



Vẻ mặt Tống Nam Đình như không thể tin nổi, lắp bắp nói: “Tạ…… Tạ đại tướng quân là…… là……”



“Là cha ruột của ta đấy.”



5



Trong giây phút nghe được câu trả lời của ta, sắc mặt Tống Nam Đình trắng bệch.



Hắn mấp máy môi, ngập ngừng cả buổi nhưng lại không nói được chữ nào.



“Đúng rồi, nếu ngươi đã đậu Trạng Nguyên rồi thì chắc không thiếu tiền đâu ha, nhớ chuyện còn nợ tiền ta nhé.” Ta tốt bụng nhắc nhở hắn.



Lúc trước khi hắn còn đọc sách, hắn đã mượn ta không ít bạc.



Giấy bút, sách vở, ngay cả mẹ hắn sinh bệnh cũng tới tìm ta mượn tiền.



Tống Nam Đình càng thêm khó xử, ánh mắt nhìn về phía Tạ Cẩm Ngọc có vẻ không được tự nhiên: “Nhị tiểu thư, ta……”



Hắn định giải thích, nhưng lại bị Tạ Cẩm Ngọc ngắt lời: “Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu Tống công tử còn nợ tiền tỷ tỷ của ta thì nhanh chóng trả hết tiền mới phải, trâm ngọc quá đắt tiền, Cẩm Ngọc không dám nhận.”



Nói rồi, nàng hành lễ với ta rồi rời khỏi hoa viên.



Để lại Tống Nam Đình thất hồn lạc phách đứng ở đó.



Hóa ra hôm nay là ngày cập kê củaTạ Cẩm Ngọc, khó trách phủ tướng quân lại náo nhiệt như vậy.



Mẹ ta mất sớm, mặc dù cha ta là đại tướng quân uy danh hiển hách, nhưng bởi vì hàng năm đều ở bên ngoài, việc vặt trong nhà đều là do nhị phòng và tam phòng quản lý.



Cha ta là võ tướng, nhị thúc là quan văn, tam thúc là thương nhân.



Cả kinh thành này không có ai là không muốn nịnh bợ Tạ gia.



Chỉ cần có quan hệ với Tạ gia, cho dù là ăn mày đầu đường cũng có thể một bước lên mây.




Ta rất ít khi ở lại phủ tướng quân, cho nên ta cũng không quá quen thuộc với Tạ Cẩm Ngọc.



Thấy nàng rời đi, ta cũng về tiểu viện riêng của mình.



Lúc gần đi lại nhắc Tống Nam Đình còn nợ tiền lần nữa.



Thấy sắc mặt hắn đen như đáy nồi rồi, ta mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.



Buổi tối, cha ta hồi kinh nhập phủ.



Cha con gặp nhau không hề có ôm ấp yêu thương, cũng không có ôm nhau khóc lóc.



Cha ta ngồi hàn huyên với nhị thúc và tam thúc một lát, còn chưa liếc mắt nhìn ta một cái đã vào cung diện thánh.



Mãi đến nửa đêm, ông mới mang rượu chạy đến viện của ta, cùng ta uống rượu đối nguyệt.



“Chuyện con bị từ hôn cha cũng biết được rồi, con đừng đau lòng quá.” Cha ta ú ớ nói, “Qua mấy ngày nữa cha sẽ tìm cho con một người còn đẹp hơn.”



Tửu lượng của ông rất kém, một ly thì lên mặt, hai ly thì làm cao, ba ly sẽ bắt đầu nói mê sảng.



“Cái này thì có gì mà đau lòng? Con cũng không thích hắn, chỉ là cảm thấy hắn đẹp trai mà thôi.” Ta gặm cái móng heo, ú ớ nói không rõ, “Hình như hắn để ý nhị muội đấy ạ, không chừng sau này vẫn là người một nhà đây.”



“Cái gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à!” Cha ta đầy căm phẫn.




“Dạ? Tạ Cẩm Ngọc là thiên nga? Thế con thì không phải à?”



Lão Tạ trầm mặc.



Qua hồi lâu, ta uống đến mức hơi choáng váng mới nghe thấy ông nhỏ giọng như muỗi thì thầm: “Không giống nhau mà, con là nữ nhi tâm can bảo bối của cha.”



Bảo A Thuần kéo lão Tạ say như chết đi rồi, ta thưởng thức viên dạ minh châu mà lão Tạ mới vừa cho ta.



Lão Tạ chỉ có một nữ nhi là ta.



Cho nên mọi chuyện ông đều nghe ta cả.



Sợ ta ở nhà sẽ uất ức, vì thế ông đưa ta đến trấn tú tài.



Lại sợ ta ở đó không vui, vì thế ông nói chỉ cần ta muốn, nạp mấy phu quân, viết mấy hôn thư đều được cả.



Mỗi lần có bảo bối gì đó, ông đều mang tới cho ta trước……



Đang nghĩ đến xuất thần, góc tường trong sân bỗng vang lên một tiếng vang nặng nề.



Ta chỉ nhìn lướt qua không để ý.



Nhưng lại có một tiếng trầm vang nữa vang lên, cùng với một tiếng như mèo kêu.



Ta buông chén rượu ram chậm rì rì đi tới.



Uống với cha ta nhiều quá rượu, đầu óc cũng hơi choáng váng, đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo.



Ở góc tường chẳng có gì cả.



Lúc chuẩn bị xoay người rời đi, bên tai ta bỗng có tiếng gió vút tới.



Ta nghiêng người tránh thoát, trở tay bắt lấy tay người nọ, ấn hắn ở trên tường.



“Mèo nhà ai mà kêu rõ tiếng meo meo thế hả?” Ta nói.



Mặc dù uống rượu đến mơ màng, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc ta đánh người.



Có lẽ là do thân thể vàđầu óc không liên quan gì nhau.



Người bị ta bắt được mặc một bộ y phục dạ hành từ đầu đến chân, chỉ lộ ra một đôi mắt.



Ánh trăng chiếu xuống, cặp mắt kia đẹp đến mức làm cho tim người ta đập nhanh, còn có vẻ vô cùng quen thuộc.



Trong mắt hắn cũng có phần kinh ngạc, đến mức quên cả phản kháng.



Ngay lúc ta định kéo tấm che mặt của hắn xuống, thì sau cổ bỗng đau nhói lên.