Kẻ đang gào lên ngoài kia là người mà cô đặc biệt không muốn nhìn mặt, nhất là trong một ngày lễ xinh đẹp như hôm nay – Chu Thế Kiệt.
Vì sợ ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác nghỉ ngơi, An Di nhanh chóng chạy ra sảnh lớn. Lúc này, bảo an của bệnh viện đang cố gắng lôi hắn ra ngoài nhưng không được. Hắn có đem theo mấy vệ sĩ cao lớn.
Lúc nhìn thấy cô, hắn đi nhanh tới, vẻ mặt hầm hầm như sắp đánh nhau, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng
“Con đ này, có phải cô quyến rũ thằng ch Lâm Hàn Thương rồi bảo nó ra tay với Chu thị không? M* nó chứ! Mấy năm cô ở bên Mỹ, chi phí ăn ở đi lại học tập của cô đều là bố mẹ tôi lo, cô có biết cái gì gọi là biết ơn không hả?”
An Di không sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn
“Chu Thế Kiệt, anh phát điên thì tới bệnh viện tâm thần, Thanh Tâm chúng tôi không có khoa này, không giúp gì được anh đâu!” – cô quay sang Triệu Khả - “Gọi cảnh sát tới đi, bảo có kẻ gây rối trật tự công cộng.”
Hắn nghe cô nói, máu lại càng nóng, liền tiến gần nắm chặt cổ áo blouse của cô. Một mùi rượu nằng nề phả đến, có vẻ hắn đã uống không ít.
“M* kiếp, tên chó kia đã cướp của tao mấy cái hợp đồng quan trọng, giờ còn lôi kéo cả cổ đông về phía hắn, hắn muốn sao? Muốn cướp Chu thị của tao sao? Là tại mày phải không An Di? Mày với mẹ mày y như nhau, đều nhờ vào chút nhan sắc mà…”
“Câm mồm!”
Lúc hắn chửi bới cô, cô có thể nhịn. Nhưng khi nhắc tới mẹ cô thì khác. Người ngoài nhìn vào có thể chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng riêng người nhà họ An và họ Chu bọn họ thì không được phép. Bọn họ là người hiểu rõ nhất những chuyện xảy ra với mẹ cô, cũng là những kẻ đồng phạm với An Thái Sơn gây ra đau khổ dai dẳng cho mẹ con cô. Vậy mà bọn họ còn không biết xấu hổ mà bêu rếu mẹ cô, bọn họ có còn là con người không? Có biết cái gì là đúng là sai không?
An Di tặng hắn một cái tát.
.
.
Toàn bộ đại sảnh bây giờ đã bị vây kín bởi những kẻ hóng chuyện, có người còn hứng thú lôi điện thoại ra livestream trực tiếp. Bảo an thấy vậy liền ra sức ngăn cản nhưng đều vô dụng.
Chu tổng của Chu thị bị một bác sĩ tát thẳng vào mặt. Hắn cay cú, quay trở lại liền đè cô lên tường, lực tay cực mạnh siết chặt lấy cổ cô. Thấy tình hình này, mấy y tá liền chạy lên cố gắng gỡ tay người đàn ông ra, nhưng đều bị hắn đẩy ngã.
“M* nó\, chúng mày muốn cứu con đi*m này sao? Chúng mày tưởng cô ta mặc áo bouse trắng thì chính là thiên thần sao? Ha ha ha!” – hắn cười như điên – “Sai hết rồi! Cô ta chẳng qua chỉ là con đi*m rẻ tiền\, gặp ai nhiều tiền lắm quyền thì liền sẵn sàng lăn giường với người ta để đổi lại lợi ích thôi!”
An Di bị hắn bóp chặt cổ, không thể nói được, cô ra sức đánh người người hắn nhưng cũng vô ích, chỉ có thể nghe những lời nhục mạ từ miệng hắn thốt ra ngoài, đổi trắng thay đen.
“Mấy người biết mẹ cô ta là ai không? Là kẻ giết người đó! Hơn nữa còn là giết chồng mình! Sao, hấp dẫn chứ? Cô ta chẳng khác gì mẹ mình cả, dùng cái mặt hồ ly tinh để quyến rũ Lâm Hàn Thương rồi sai khiến hắn phá hủy Chu thị!”
Hắn vừa nói vừa tung ra mấy tấm ảnh chụp An Di bị ép uống rượu trong quán bar hồi cấp 2, cùng với mấy tấm ảnh cắt ghép khéo léo khác, thành công điều hướng dư luận nhắm vào cô.
Mấy người hóng chuyện cùng cư dân mạng đang xem livestream nghe hắn kể liền không quản đúng sai thế nào, liên tục để lại những bình luận mắng chửi cô.
[Kiếm được cái bằng bác sĩ không dễ, vậy mà lại thích treo bằng đi làm gái à?]
[Thật là làm ô uế cái danh bác sĩ, ô uế tấm áo blouse danh giá!]
[Hổ phụ sanh hổ tử, con gái giỏi hơn cả mẹ, đúng là họa cho xã hội! Ủng hộ anh trai bóp ch*t cái đồ lẳng lơ này!]
An Di cảm nhận thấy bờ tường sau lưng vô cùng lạnh lẽo, dưỡng khí trong cổ họng cô đang ngày một ít ỏi, nhưng những lời nói và ánh mắt sắc bén của mọi người xung quanh lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thật giống những ngày đầu tiên cô bị cô lập tại trường cấp 1. Những kẻ không biết gì hết nhưng lại liên tục chỉ trích cô.
Thật giống cái đám tang buồn cười của An Thái Sơn. Những kẻ giả nhân giả nghĩa chia buồn, những kẻ biết rõ sự tình lại cố ý đổ mọi tội lỗi lên đầu một cô bé vô tội.
Cô làm gì sai sao?
Người sai là cô sao?
Không, là bọn họ!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Chẳng có ai đứng về phía cô cả!
Chẳng ai tin tưởng cô hết!
Cho đến khi hô hấp đã cạn kiệt, hai tay cô buông thõng. Chả nhẽ đây là cái kết sao?
Đúng lúc này, một ánh sáng chiếu vào đôi mắt vô hồn của cô. Nhưng cô hết sức rồi, đến mí mắt cũng nặng trĩu không nhấc lên nổi.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô cảm thấy một hơi ấm bao lấy thân thể lạnh buốt của mình, cùng giọng nói dịu dàng quen thuộc
“Di Di, anh đến trễ quá! Xin lỗi em!”
À, đúng rồi, còn có một người luôn luôn tin tưởng cô mà!