5 giờ sáng.
An Di cố gắng nhấc mí mắt nặng nề lên. Cô nhìn trần nhà trắng xóa rồi quay sang phía cửa sổ, nhìn bầu trời còn chưa sáng, một mảng âm u khiến cô thấy lòng mình tĩnh lặng.
Trên cổ vẫn còn nguyên cái cảm giác đau đớn mà Chu Thế Kiệt mang lại. Cô thử đưa tay lên sờ cổ thì phát hiện tay mình đã sớm bị ai đó nắm chặt.
Hàn Thương ngồi trên chiếc ghế nhựa, đầu dựa vào bên giường ngủ thiếp đi. Vẻ mặt anh mệt mỏi, đôi mắt hiện quầng thâm rõ ràng, dù đang ngủ nhưng hai mày vẫn nhíu chặt. Có vẻ anh đã vội vàng chạy tới chỗ cô ngay khi công tác xong.
Cô đưa tay trái lên chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Không biết anh có giận không nhỉ?
Hẳn là chuyện ở sảnh lớn đã lan truyền khắp mạng xã hội rồi, anh chắc chắn cũng đã biết. Anh có tin những lời Chu Thế Kiệt nói không nhỉ? Còn có mấy tấm ảnh đó nữa?
Đột nhiên bàn tay cô bị giữ lại. Hàn Thương trông thấy cô đã tỉnh liền đứng bật dậy, lo lắng hỏi
“Di Di, em thấy sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?”
An Di nhìn anh lo lắng cho mình, cơn đau ở cổ dường như biến mất tiêu. Cô lắc đầu
“Em không sao nữa rồi! Xin lỗi đã làm anh lo lắng nha!”
“Xin lỗi cái gì chứ? Là tại anh không bảo vệ em đủ tốt, để cho Chu Thế Kiệt có cơ hội động vào em… Đáng lẽ anh nên về sớm hơn mới phải…”
Có trời mới biết, giây phút anh chen qua đám người, nghe được những lời mắng nhiếc của họ, sau đó nhìn thấy cô bị Chu Thế Kiệt ấn trên tường, hơi thở thoi thóp, anh đã sợ hãi tới nhường nào. Cho đến khi anh tặng hắn ta một quyền rồi đỡ cô ngã ngồi trong lồng ngực, sắc mặt cô đã trắng bệch, trên cổ hiện lên dấu tay tím vằm đáng sợ. Trái tim anh như bị ai đó hung hăng nhào nặn đến đau đớn không thôi.
“Hàn Thương, anh là ánh sáng của em, anh không bao giờ có lỗi gì cả! Nếu không có anh, em đã sớm tuyệt vọng mà nghĩ quẩn rồi!”
Cô nuốt một ngụm không khí lạnh như để lấy dũng khí, kể lại cho anh mọi chuyện về cô, về quá khứ đen tối và những kẻ xấu xí đã đem cuộc sống của cô và mẹ trở nên tồi tệ. Cho đến thời điểm cô gặp anh, cô từng nghĩ mình đã thoát ra khỏi bóng tối, nhưng có người lại độc ác lôi cô trở lại, tiếp tục hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần của cô.
Trong khoảng thời gian đầu ở nước ngoài, bệnh tình của Chu Vãn khá là tồi tệ. Cô bé được đưa vào phòng phẫu thuật nhiều lần, cũng đồng nghĩa với việc cô phải liên tục hiến máu cho cô bé. Điều này khiến sức khỏe của cô suy yếu nhanh chóng, cân nặng sụt giảm. Hơn nữa, nhà họ Chu thật sự không coi cô là người thân, mà là một bình máu lưu động vô hồn, họ nhẫn tâm ép cô lấy máu nhưng không hề ra sức bồi bổ cho cô, ngược lại còn làm hỏng điện thoại của cô, nhốt cô vào phòng kín để ngăn cô có ý định chạy trốn. Sau đó mấy ngày, cô nghe lỏm được vợ chồng bác cả đang nói chuyện điện thoại với ai đó, bác gái làm ra vẻ rất kinh ngạc, vô tình nói lớn
“Cái gì? Thư Ân chết rồi sao?”
Bác trai liền che miệng bà ta
“Nói bé thôi! Chuyện này không được để An Di biết! Nhỡ đâu cô ta đòi về nước, Chu Vãn của chúng ta không phẫu thuật được thì sao?”
An Di chết lặng. Cô không nghĩ được nhiều mà tìm cách trốn khỏi nhà, nhưng trốn bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần bị bắt trở về, bọn họ còn đánh đập cô, buông lời sỉ vả mẹ cô rồi nhốt cô lại. Cô chỉ biết khóc như điên rồi kiệt sức mà ngất đi.
Thời gian đó, cô bị trầm cảm nặng.
May mắn là bác sĩ điều trị cho Chu Vãn phát hiện ra tình trạng tồi tệ của cô, đưa cô tới gặp bác sĩ tâm lý. Sau đó cô gặp Trần Bắc, anh là bác sĩ tâm lý mới tốt nghiệp nhưng rất giỏi đọc suy nghĩ con người. Nhờ anh mà cô thoát ra khỏi khủng hoảng tâm lý, cũng giúp cô tìm được một lý do để kiên trì tồn tại, học tập, phát triển tại nơi xa lạ này. Anh nói rằng
“Nếu như người tên Hàn Thương quan trọng với em như vậy, thì hãy dùng cậu ta làm mục đích của sự sống. Em chán ghét với đất nước xa lạ và những con người vô tâm kia thì cứ mặc kệ tất cả, nhưng không có nghĩa là em lựa chọn từ bỏ chính mình. Nền giáo dục ở đây rất tốt, em có thể học y như anh, sau đó kiếm tiền, thoát ra khỏi bọn họ, trở về với người em yêu! Suy nghĩ tích cực lên nào!”
.
.
Hàn Thương chăm chú nghe hết câu chuyện của cô, nhưng An Di lại phát hiện hình như anh không bất ngờ lắm thì phải. Ngược lại, anh nhìn cô cười dịu dàng và hài lòng
“Di Di, cảm ơn em đã vì anh mà tiếp tục sống!”
“Cũng cảm ơn em đã mở lòng với anh!”