[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

---Tiết 5 ở lớp A---

  Trong phòng học của lớp A ngoài tiếng giảng bài thì âm thanh duy nhất là tiếng sột soạt của tiếng bút và giấy ma sát nhau. Tất cả các học sinh đều chăm chú vào bài giảng ngoài trừ cô bạn nào đó ở phía cuối lớp.

  Cô bạn tay phải chống cằm, đôi mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên khuôn mặt cô tối sầm lại, răng trên cắn môi dưới, con ngươi màu tím đảo qua cánh tay trái đang run rẩy đau đớn trên bàn.

  Cả không gian trong phòng học sầm tối lại. Nhờ sát khí của ai đó mà cả lớp đứa nào đứa nấy đều toát mồ hôi lạnh mà không biết lý do.

---

Phịch

Sau pha nhảy nhót trên các mái nhà bây giờ cô đã đáp cánh xuống hành lang khu chung cư một cách an toàn. Tiến thêm vài bước đến cửa phòng đột nhiên một luồng sát khí lớn ùa đến phía cô. Theo trực giác nhạy bén của một sát thủ lành nghề cô lập tức bật xoay người, thủ thế, quét ánh mắt của mình về hướng sát khí tỏa ra.

Cô hơi bất ngờ với hình ảnh trước mắt. Một cậu nhóc nhỏ con, khuôn mặt non nớt và đặc biệt là mái tóc của cậu ta. Cậu ta có chút bối rối lắp bắp

" A- tôi chỉ là... cậu mới chuyển tới à?"

" Ừm!" _ cậu ta là Nagisa thì phải, tốt nhất nên cảnh giác cậu ta một chút..._ Bề ngoài cô giả bộ cười tít mắt để tránh cậu ta phát giác ra "gì đó".

" Vậy à! Vậy chúng ta là hàng xóm rồi! Có vẻ là còn học chung trường nữa đó!"_ nhìn bộ đồng phục trên người Akaori_" Mình là Nagisa. Rất vui được làm quen!"_  Nagisa cười tít mắt, đưa tay về phía cô.

" ừm!"_ cô cười mỉm bắt tay Nagisa rồi chào cậu đi vào nhà.

 Còn Nagisa nhìn cô đóng cửa rồi quay ra sau nhìn lan can nơi cô vừa đáp xuống trong lòng có chút hoảng loạn khi nhớ lại cảnh khi nãy.

--- Trong nhà ---

  Một cái cặp ngay cửa, một đôi giày chiếc trái chiếc phải, áo khoác lăn lộn trên sàn và một cô nàng đang nằm uể oải trên giường. Lăn qua lăn lại đột nhiên bụng cô réo lên. Cũng đúng, từ lúc tỉnh dậy tới giờ cô chưa bỏ bụng thứ gì. Cô leo xuống giường đi thẳng vào nhà bếp lục lọi. Mở hết hộc này đến hộc khác, nếu không có gì thì cũng có thể hiểu đằng này lại toàn vỏ, phải gọi là rác mới đúng. 

  Cô tạm gác qua suy nghĩ đó rồi dọn đống rác trong tủ. Cô dọn sạch nhà rồi đi tắm rửa. Mở tủ quần áo một cái balo màu đen từ nóc tủ rơi xuống tay cô. Trên khóa kéo có một chữ "White" gắn kèm. Lúc trước chiếc balo này cô thường dùng để cất đồ cho công việc ngầm của mình. Cái móc khóa có gắn chữ "White" này đặc biệt được lão Boss tặng được làm rất tỉ mỉ, xung quanh còn có vài viên đá thủy tinh được viền theo nét chữ. Tên Black hắn cũng có một cái... aa sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn thế này? Tên khắc tinh! Chết rồi... đáng! hừ._  nhận ra đồ lúc trước của mình cô liền ngồi xuống lục lọi. 

1 chiếc điện thoại bật nắp, đương nhiên chiếc điện thoại này khá đặc biệt. Nó chỉ dùng để liên lạc trong tổ chức. Trong danh bạ chỉ có mỗi tên hắn và lão Boss và cũng chỉ có hắn với lão Boss mới có số của cô.

1 bộ đồ đen

1 đôi giày bata đen

1 đôi dao găm được làm tỉ mỉ

1 ví tiền

  " Hừm... ngày mai chuyển sang lớp E... nên làm một màn chào hỏi nhir~"_ cô nhếch môi, trong đầu đang bắt đầu tính kế. Cô thay đồ, cột lại tóc. Cô không quên mang ví tiền theo, chỉ có chiếc điện thoại bật nắp kia là bị cô vứt ở lại. Đối với cô bây giờ, nó là đồ bỏ.

( Đây là trang phục của Akaori )

     " Cũng hay thật, bộ đồ này sau trận nổ đó vẫn không bị gì. Thượng đế-san thật tốt a~ Cho ta chỗ ở, còn cho ta nhiều thứ tốt thế này. Chết cũng đáng lắm nga!"_ cô ngắm nghía mình trong gương,  mang con dao dắt sau thắt lưng rồi khoác áo lên. Vì thói quen cô gỡ chữ "White" ở móc khóa balo ra đeo trên ngực trái. Tựa như biểu tượng. 

   Cô quay ra khỏi nhà, trước khi đi còn không quên mang theo tờ giấy gì đó. Đóng cửa rồi nhảy xuống từ tầng 3 mà không có chút xây xước gì. Cô hướng ngọn núi, khuôn viên cũ của trường mà chạy. Nhưng cô không biết, trong phòng của cô, chiếc điện thoại bị cô xem như đồ bỏ lại đang reo lên.

---

  Từ trong cửa hàng đi ra, trên tay còn miếng bánh cắn dở cô nhanh chóng phóng lên nóc nhà rồi lao đi với tốc độ chóng mặt. Còn mọi người phía dưới thì nhìn phía bóng lưng đang khuất dần mà ngỡ ngàng.

  Đến chân núi, cô bắt đầu nhảy lên các cành cây, qua các mỏm đá lớn chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh. Chỉ cách hướng cửa sổ phòng giáo viên 3m. Cô quan sát, không hề thấy có dấu vết của Koro-sensei, chỉ có một người đàn ông mặc vest đen mang làm việc với máy tính.

  " Không có con bạch tuộc vàng đó thì tốt. Cơ hội là đây chứ đâu!"_ cô phóng qua các cành cây rồi lao vào phòng. 

  "Nhóc là ai?"_ Karasuma thấy có người lao vào có chút giật mình nhưng vẫn bình thản làm việc vì chỉ thấy một cô nhóc tầm 15, khuôn mặt non nớt. Chẳng có gì đáng quan tâm.

 " Hể? Đặc vụ Kurasuma-san, thấy có người đột nhập mà vẫn thản nhiên như vậy. Không hổ là người trong lực lượng đặc biệt của chính quyền nhỉ?"_ cô nhếch miệng, giọng nói có chút giễu cợt.

 Nghe thấy vậy Karasuma liền giật mình, đơ một hai giây rồi cũng bình tĩnh trở lại. Đứng dậy đối diện với cô bé kia. Khuôn mặt nghiêm túc liếc nhìn đánh giá. Thấy ánh mắt phòng bị của Kurasuma cô liền hiểu ra. Vì không muốn bị nghi ngờ nên cô nhanh chóng lấy ra trong túi một tờ giấy. Mở ra rồi đưa trước mặt Karasuma.

 " Yên tâm, em là học sinh chuyển lớp. Đây là giấy phê duyện của thầy hiệu trưởng. Em chỉ đến đây mượn vài con dao đặc chế- chống Koro-sensei từ đây thôi. Thầy sẽ sẵn lòng cho em mượn 5 con dao chứ, Karasuma-sensei?"_ Akaori chỉ nhẹ nhàng cười, híp mắt nhìn Karasuma.

 " Tôi có nghe thấy hiệu trưởng nói rồi. Chờ một chút."_ mặc dù anh biết cô bé này là học sinh chuyển lớp nhưng vẫn không thể bỏ xuống cảnh giác. Anh cảm nhận được có một cái gì đó từ cô bé này mà anh vẫn chưa biết.

   Anh đặt 5 con dao lên bàn, hướng mắt ý muốn nói cô có thể lấy đi. Cô đi lại cầm một con dao lên xem rồi khẽ cười _ " Đúng là nhựa dẻo thật nhỉ!"_ Karasuma chỉ nheo mắt nhìn cô không nói gì. Cô cầm chắc con dao rồi bất ngờ lao vào bắt đầu tấn công Karasuma. Từng đợt từng đợt tấn công đều bị anh chặn lại một cách dễ dàng. Cô bật người lộn ra phía sau Karasuma, khóa cổ anh lại rồi kề sát con dao vào. Nhưng mà khi anh nhìn lại thì đó không phải là con dao đặc chế mà là con dao găm màu tím được làm rất tinh xảo. Anh khẽ nheo mày nhìn chằm chằm con dao trên cổ mình.

 " Thầy yên tâm, chỉ là kiểm tra năng lực thôi. Thật sự là em còn rất kém. Nếu thầy sẵn sàng dạy thêm cho em thì biết đâu em có thể chuyển từ giết người qua làm cho chính quyền thì sao! Em cũng muốn thử vào đó làm để thử cảm giác mới lạ đó nha~"_ cô trầm giọng, giọng nói ma mị từng thanh âm.

 " Em do ai phái tới? "

 " Phái? ha~ em chỉ là một học sinh bình thường có chút khả năng thôi! Thầy nghĩ quá sâu rồi!"_ cô cười đầy quỷ quyệt, đủ làm người ta rợn tóc gáy.

   Cô buông Karasuma ra rồi đi lên trước mang đống dao cất vào áo khoác. 

 " Nhắc trước một chút cho thầy. Bảo cô nàng sát thủ chuyên mê hoặc ấy chuẩn bị cho kĩ một chút. Đừng để một chút đắc ý rồi nhận thất bại về sau. Thế nhé, mai gặp lại Karasuma-sensei!"

  Nói xong cô nhảy ra khỏi cửa sổ rồi biến mất vào trong khu rừng để lại Karasuma trong lòng đầy những câu hỏi cần phải giải đáp.

Con bé này... lấy thông tin từ đâu?

BỘ ĐÔI SÁT THỦ------