Thu Ngọc được tìm thấy, cô ấy được Cố Thành sắp xếp đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, hiện tại vẫn chưa báo cho Mạnh Tuấn biết là đã tìm thấy Thu Ngọc. Cố Thành muốn giữ Thu Ngọc lại, trước là điều tra thu thập thêm bằng chứng về tội ác của bà Thạch, sau đó mới cho Thu Ngọc về gặp lại chồng con. Mà bên phía Thu Ngọc cũng không phản đối, cô ấy hiện tại đang ở bệnh viện điều trị, vẫn chờ để gặp mặt Ngạn Vũ.
Ngạn Vũ kể từ khi biết tin, cô nôn nóng ruột gan bồn chồn muốn đến gặp Thu Ngọc ngay, nhưng Cố Thành lại nhất quyết không đồng ý. Biết không thể nào lây chuyển được quyết định của Cố Thành, Ngạn Vũ liền năn nỉ anh đưa Thu Ngọc về điều trị chung bệnh viện với cô. Nếu làm như vậy thì cô không cần phải đi đâu xa, chỉ cần bước một hai bước thì đã gặp được Thu Ngọc…
Hết cách, Cố Thành chỉ còn có thể đồng ý với ý kiến này của Ngạn Vũ. Vì nếu anh không đồng ý thì cô chắc chắn sẽ tuyệt thực và không thèm đếm xỉa gì tới anh. Thật là khổ cho kiếp thê nô của anh mà… chiều cô hay không chiều cô gì thì anh cũng khổ, khổ hết sức!
…………………………………..
Thu Ngọc được chuyển đến điều trị chung bệnh viện với Ngạn Vũ. Từ sáng sớm, Ngạn Vũ đã đứng ngồi không yên, cô cứ nôn nóng đợi đến giờ Thu Ngọc được chuyển đến…
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng lúc Ngạn Vũ mở cửa phòng bệnh của Thu Ngọc bước vào, nhìn thấy Thu Ngọc thân thể gầy trơ xương, mặt mày trắng bệch đầy vết trầy trụa, hai mắt thì thâm đen, tóc tai ngắn cũn cỡn xơ rối… cô thật sự không thể nào kìm nổi nước mắt. Chỉ trong vòng có một hai giây mà nước mắt cô liền rơi, tiếp đến lại kéo nhau chảy ra như thác nước đổ. Ngạn Vũ cô thừa nhận mình không phải người mau nước mắt, nhưng nhìn thấy cảnh tượng thê thảm không nhìn ra hình người này của Thu Ngọc… cô thật lòng không chịu đựng nổi nữa.
Ngạn Vũ bước nhanh vào bên trong, cô chạy ù về hướng giường bệnh, không kiêng dè bất kỳ điều gì, cô gấp gáp ôm chằm lấy Thu Ngọc. Cảm nhận được cơ thể gầy nhom của chị ấy đang run rẩy kịch liệt, lòng cô chua xót nghẹn đắng. Cô ôm chị gái thật chặt, vừa khóc, vừa nghẹn ngào, nói:
– Chị… không sao… không sao… có em ở đây… em sẽ bảo vệ cho chị… sẽ luôn bảo vệ cho chị…
Thu Ngọc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cô ấy ôm siết lấy Ngạn Vũ, giọng khản đặc, khẩn khoản nói:
– Vũ… chị nhớ em quá! Nhớ quá! Nhớ quá!
Thu Ngọc càng nói thì Ngạn Vũ càng khóc lớn, mà Thu Ngọc cũng khóc đến nghẹn giọng, khóc đến không thể nói ra lời. Hai chị em ôm chặt lấy nhau, mừng tủi có đủ, cả hai cứ nói luyên thuyên như người điên, chẳng nghe rõ được câu nào. Trong phòng bệnh rộng lớn lúc này chỉ nghe được tiếng khóc đầy xúc động của hai cô gái trẻ, vang vọng ra cả hành lang, làm nứt lòng luôn cả những người đang đứng ở bên ngoài…
Sau cơn kích động qua đi, Ngạn Vũ không còn khóc lớn nữa, nhưng cô thi thoảng vẫn cứ thút thít khi nhìn vào gương mặt gầy guộc của Thu Ngọc. Cô cũng không có hỏi Thu Ngọc đã trải qua chuyện gì, vì cô sợ sẽ khơi ngợi lại những ký ức đáng sợ ở trong lòng chị ấy. Từ một cô gái xuân sắc tràn đầy sức sống, mới qua chỉ có một năm mà Thu Ngọc đã biến thành bộ dạng y hệt như một người nghiện nặng. Chỉ cần nhìn thôi, không cần hỏi thì cũng biết thời gian vừa qua, chị ấy chắc chắn đã rất khổ sở, rất rất khổ sở!
Một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi trên ghế. Ngạn Vũ nắm chặt lấy cánh tay gầy guộc toàn da bọc xương của Thu Ngọc, vành mắt đỏ rực, cô nghẹn giọng, nói:
– Chị phải ăn uống nhiều vào, thèm cái gì thì nói liền với em… chị ốm quá… chị mà để mình ốm như vậy rồi gặp bé Ni… con bé sẽ không có nhận ra chị đâu…
Thu Ngọc gật gật đầu, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi, cô ấy nhìn Ngạn Vũ, nói trong xúc động:
– Chị biết rồi, chị ăn rất nhiều… đang cố gắng lấy lại da thịt đã mất. Nhưng mà… đợi chị đỡ hơn chút, em phải đưa chị đi làm lại tóc… nhìn chị bây giờ thấy ghê quá à.
Ngạn Vũ gật gù, cô nói liên tục:
– Chắc chắn rồi, chị phải làm lại tóc, tút tát một chút cho xinh xắn trở lại… chị của em rất xinh… không có xấu đâu.
Nói rồi, cả hai chị em nhìn nhau cười, cười trong nước mắt, cười trong sự sum vầy…
Thu Ngọc mặc dù không phải là một mỹ nhân nhưng cô ấy rất có duyên, lại có nụ cười toả nắng rực rỡ. Cô ấy với Mạnh Tuấn cũng có một tình yêu đẹp, cuộc sống có thể tạm coi là viên mãn nếu như không gặp phải loại chuyện ác độc này. Nói về chuyện bị bắt giam giữ, Thu Ngọc nói với Ngạn Vũ thế này…
– Vũ… người của Cố Thành đã nói cho chị nghe hết mọi chuyện… thật sự vất vả cho em quá… vì chị mà làm nhiều chuyện như vậy.
Ngạn Vũ nhìn Thu Ngọc, giọng cô vẫn còn rất khàn, cô khẽ nói.
– Vất vả gì, em không thấy vất vả. Tìm được chị là em vui lắm rồi, những gì mà em đã làm cũng không so được với một góc khổ sở của chị. Bây giờ tốt rồi, chị đừng lo lắng nữa, em sẽ lấy lại công bằng cho chị.
Thu Ngọc nhìn Ngạn Vũ, nghe Ngạn Vũ nói muốn lấy lại công bằng cho cô, cô thật sự có chút khó xử trong lòng. Im lặng một lát, cô lựa lời, nói với Ngạn Vũ.
– Vũ này… chị có chuyện này… muốn nói với em.
Ngạn Vũ gật đầu, cô đáp:
– Chị nói đi, em vẫn nghe mà.
Thu Ngọc do dự một chốc, nhưng sau khi đã suy nghĩ kỹ , cô ấy vẫn quyết định sẽ nói ra với Ngạn Vũ.
– Chị… chị biết em thương chị… nhưng mà có thể… chị sẽ không làm đơn tố cáo bà ta được.
Ngạn Vũ nhíu mày nhìn chị gái, cô không tỏ ra tức giận, ngược lại vẫn rất bình tĩnh để hỏi nguyên nhân.
– Chị nói vậy… tức là chị muốn bỏ qua tất cả? Lý do là vì cái gì? Vì bé Ni? Vì Mạnh Tuấn?
Thu Ngọc khó xử lắm, nhưng cô không nói thì không được. Bởi vì sau lưng em gái cô chính là Cố Thành, thiếu gia của nhà họ Quách. Mà Quách thiếu gia thì có gì mà không làm được đâu… Nếu mà cô không nói sớm với Ngạn Vũ thì rất có thể Cố Thành sẽ nộp đơn tố giác mẹ chồng cô, lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng rối hơn nữa…
– Chị… chị biết em sẽ không đồng ý, nhưng mà chị cũng không còn cách nào khác. Mấy ngày vừa qua chị đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, chị không thể tố giác bà nội của bé Ni được, lại càng không thể để cho bà ta vào tù…
Ngạn Vũ hít vào một hơi, cô nén lại cảm xúc kích động trong lòng, cô nói có phần lớn tiếng.
– Chị nghĩ cho chồng cho con… vậy ai là người nghĩ cho chị? Bà ta hại chị ra như vậy, hại luôn cả cháu nội của bà ta… loại người độc ác như vậy mà chị và nhà chồng chị vẫn còn muốn bênh vực?
Thu Ngọc khổ sở phân trần:
– Chị không có bênh bà ta, nhưng chị cũng không thể dồn bà ta vào chỗ chết được. Chị còn có anh Tuấn, còn có bé Ni… nếu chị làm quá mức tuyệt tình thì cha con bọn họ biết phải làm sao? Chị… chị sinh ra đã là trẻ mồ côi… chị luôn khao khát có được mái ấm gia đình… chị…
Ngạn Vũ không hiểu được, cô cắt ngang lời của Thu Ngọc, cô hỏi lớn:
– Vậy chị có biết trong thời gian chị mất tích… Mạnh Tuấn vẫn có qua lại với Mẫn không? Anh ta nghe lời bà Thạch, còn muốn để con Mẫn làm mẹ của bé Ni…
Thu Ngọc khổ sở gật đầu:
– Chị biết, chị biết… bà ta đâu có ưa gì chị, từ trước tới giờ bà ta vẫn luôn tìm cách chia rẽ tình cảm của chị với anh Tuấn. Nhưng anh Tuấn thật sự không có ý gì với Mẫn, Vũ… em nhìn thấy cũng biết mà phải không?
Nói đến đây, Thu Ngọc dừng khoảng chừng vài giây, lúc này, cô ấy lại nói, giọng đợm sầu:
– Chị biết là em sẽ không cam lòng, đến chị còn không cam lòng khi bỏ qua cho bà ta nữa là… nhưng mà chị vẫn còn có cha con bé Ni… chị thật sự không thể đẩy bà ta vào vòng lao lý được. Chị thừa biết với sự giúp đỡ của Cố Thành, bà ta chắc chắn sẽ vào tù vì tội bắt cóc và giam giữ người… Nhưng tống bà ta vào tù rồi thì sao, về sau chị phải đối mặt với cha con anh Tuấn thế nào đây?
Ngạn Vũ tức giận, cô gằn giọng:
– Vậy còn chị thì sao? Tại sao Mạnh Tuấn không bảo vệ chị mà lại bảo vệ người đàn bà độc ác kia? Chị nói xem, bà ta hại mẹ con chị, hại chị xém chút nữa là chết… một năm qua chị khổ sở cỡ nào… chị quên rồi hả Ngọc? Em biết, em biết là chị vẫn còn hạnh phúc ở phía trước, nhưng mà người làm việc ác thì phải đền tội. Chị không thể nào đánh đồng hai việc này vào với nhau được… Nếu như Mạnh Tuấn xem nhẹ việc mẹ anh ta hành hạ chị, vậy chị nghĩ anh ta sẽ xứng đáng với sự hy sinh của chị dành cho anh ta hay sao?
Dừng vài giây, cô lại nói, lời nói nhấn mạnh từng chữ:
– Thu Ngọc… chị sống cho cuộc đời của chị đi… đừng cứ mãi sống cho cuộc đời của người khác nữa. Cuộc đời của ai cũng đáng quý, sinh mệnh của ai cũng như ai… làm gì có chuyện sinh mệnh của bà ta thì quý hơn sinh mệnh của chị. Cũng làm gì có chuyện hạnh phúc của Mạnh Tuấn thì quan trọng hơn hạnh phúc của chị hả Ngọc?
Thu Ngọc im lặng không đáp, bởi lẽ cô không biết phải nói gì trong lúc này. Đúng là trong thời gian một năm qua, cay đắng, tủi nhục, thống khổ và kinh hãi thế nào… cũng chỉ có một mình cô biết. Cô hận mẹ chồng, cô căm thù con người độc ác và tàn nhẫn của bà ta… nhưng cô lại không cách nào từ bỏ được lòng bao dung cố chấp dành đến cho chồng mình. Cuộc sống của cô bất hạnh đã đành, cô không muốn chồng cô, con của cô cũng sẽ bất hạnh giống như cô…
Ngước đôi mắt khổ sở nhìn về phía Ngạn Vũ, Thu Ngọc nói trong nước mắt:
– Vũ, cuộc đời này của chị cũng đủ khổ đau rồi… chị thề, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà đó. Nhưng nếu ép chị phải tố cáo bà ta, chị thật sự không làm được. Em… nghe theo chị lần này… về sau… chị sẽ cho em thấy… quyết định ngày hôm nay của chị là đúng.
Ngạn Vũ nhìn vào đôi mắt kiên định và cứng rắn kia của Thu Ngọc, những lời muốn nói đều nuốt nghẹn hết vào trong. Cảm giác tức giận và thương xót đan xen, khiến cô nghẹn ứ không biết phải khuyên nhủ chị gái cô như thế nào…
Cô hiểu chị cô, chị cô từ trước đến giờ luôn là người hiền lành như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhiều hơn là lo nghĩ cho bản thân mình. Mà cô cũng không phải không nhìn ra được suy nghĩ của chị ấy, là chị ấy lo sợ cho tương lai của vợ chồng chị ấy. Lo sợ sẽ vì chuyện của bà Thạch mà khiến vợ xa chồng, mẹ xa con…
Thật ra cũng không thể trách Thu Ngọc được, bởi vì làm gì có người con nào không thương xót cho cha mẹ của mình. Dù cho Mạnh Tuấn có yêu vợ đến cỡ nào thì khi nhìn thấy mẹ ruột của mình bị chính vợ mình tống vào tù… thế nào rồi anh ta cũng sẽ sinh ra căm phẫn trong lòng. Mà đã sinh ra căm phẫn thì chắc chắn cuộc sống vợ chồng sẽ không còn được hạnh phúc nữa, không trước thì sau gì cũng sẽ mâu thuẫn rồi dẫn đến chia ly. Nếu như suy nghĩ của cô là không sai, vậy thì chắc chắn là Thu Ngọc đã có tính toán trước cho chuyện này rồi…
Kìm nén lại tất cả cảm xúc tiêu cực, Ngạn Vũ nhìn thẳng vào gương mặt nhăn nhúm đầy khổ sở của Thu Ngọc, cô hỏi lớn:
– Chị chắc chưa? Chị chắc chắn về quyết định này của mình chưa?
Thu Ngọc do dự một lát, nhưng chỉ vài giây sau, cô ấy đã đưa ra quyết định cuối cùng, cô ấy gật đầu, đáp ngay:
– Chị suy nghĩ rất kỹ rồi, chị sẽ có cách bảo vệ chị và hạnh phúc của chị… em đừng lo!
Thu Ngọc đã cương quyết như thế, Ngạn Vũ cũng không nói được thêm gì. Mà thú thật thì cô cũng chỉ có thể khuyên Thu Ngọc, chứ cô làm gì có được cái quyền quyết định thay cho chị ấy. Cơ thể này là của Thu Ngọc, nếu chị ấy không đồng ý làm đơn tố giác, vậy thì cô cũng không tài nào tố giác thay cho chị ấy được. Suy cho cùng thì con người ai cũng đã và đang mưu cầu hạnh phúc cho chính bản thân mình. Chỉ là, sẽ có người suy nghĩ giống cô, và cũng sẽ có người suy nghĩ giống như Thu Ngọc. Cuộc đời này sinh ra không ai giống ai, cũng chẳng thể nào ép người khác cũng có suy nghĩ giống như mình được. Thôi thì, Thu Ngọc còn bình an ở trên đời này là được rồi, còn những chuyện khác, chẳng hạn như là hạnh phúc và quyền lợi của chị ấy… vẫn nên để tự chị ấy quyết định và làm chủ vậy.
Không tỏ ra bài xích và phản đối quyết định của Thu Ngọc nữa, Ngạn Vũ lúc này chỉ biết khẽ thở dài ra một hơi, cô dịu giọng:
– Em chỉ cần chị sống tốt thôi, còn những chuyện khác… em luôn đứng về phía chị.
Thu Ngọc mím khẽ môi, cô ấy òa khóc, cũng chẳng nói gì, chỉ là lặng lẽ khóc bên cạnh Ngạn Vũ. Đúng là cô ấy có uất ức, có khổ sở, có căm phẫn… nhưng cô ấy lại không thể có được một cuộc sống giống như cô ấy mong muốn. Thu Ngọc không giống Ngạn Vũ, bởi vì ở trên đời này làm gì có nhiều Cố Thành như vậy… thật sự chỉ có duy nhất một người là Cố Thành, không có người thứ hai!