Sau cái hôm nói chuyện rõ ràng với Thu Ngọc, Ngạn Vũ cứ thấy buồn buồn trong lòng. Cô khó chịu thì ít, nhưng lo lắng cho Thu Ngọc thì nhiều. Chưa kể đến việc cô không biết phải nói thế nào với Cố Thành về chuyện này, sợ là anh sẽ mắng chết Thu Ngọc về cái tội cố chấp…
…………………………….
Trưa hôm nay, bên phía cảnh sát đến bệnh viện lấy lời khai của Ngạn Vũ và Thảo. Sau khi lấy xong lời khai, hai viên cảnh sát rời đi, lúc đi còn được người của Cố Thành săn sóc đưa đón ra đến tận thang máy. Đứng trong thang máy, vị cảnh sát trẻ tuổi hỏi vị cảnh sát trung niên.
– Vụ án này không phức tạp, nạn nhân bị thương cũng không nặng… mà nhà họ Thi ở đây cũng không phải là không có tiếng tăm… sao cấp trên lại ra lệnh bắt buộc phải điều tra kỹ càng như vậy hả đội trưởng?
Vị cảnh sát trung niên mặt mày nghiêm trang, ông ấy đáp.
– Cậu có biết người đàn ông vừa nãy ở trong phòng kia là ai không? Là thiếu gia của Quách gia thành phố A, mà đã đụng tới Quách gia… cậu nghĩ nhà họ Thi này chống đỡ nổi?
Vị cảnh sát trẻ tuổi gật gù:
– Ra là vậy… nhưng nếu xét theo tình tiết của vụ án thì hai người kia cũng không chịu tội gì nặng đâu. Cùng lắm thì ba năm tù giam chia ra cho hai người… mà nhà họ Quách quyền lực như vậy… sao lại cố ép nhà họ Thi làm gì? Nếu thấy không vừa mắt thì vẫn còn cách khác mà?
Vị cảnh sát trung niên liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh, ông trầm giọng:
– Tôi nói cậu vẫn còn trẻ người non dạ là đúng mà, cậu vẫn nên theo tôi học hỏi nhiều hơn đi, sau này còn biết cách xử sự với những kiểu vụ án như thế này. Cậu nghĩ đi, một người đàn bà và một cô gái còn trẻ chịu án ngồi tù… như vậy chưa đủ tàn khốc à? Người đàn ông kia là muốn đẩy nhà họ Thi vào con đường mất sạch hết mặt mũi và danh tiếng. Chứ nếu để Quách gia ra tay thì ngày hôm nay Thi gia đã vắng bóng trên thị trường kinh doanh rồi. Mà nói không chừng là chưa làm thôi, cậu cứ đợi thử mà xem…
Dừng chốc, ông ấy lại nói:
– Nói chung những kiểu vụ án của giới thượng lưu giống như thế này, cậu đừng bỏ tâm vào quá nhiều, cứ nghe theo lệnh của cấp trên là được. Bởi có nhiều khi người ta không xem trọng công bằng, cái mà bọn họ muốn… chúng ta không với tới được đâu. Xem ra… hai người kia chắc chắn sẽ phải ngồi tù… ngồi ít ngồi nhiều thì cũng sẽ ngồi… không thoát được!
………………………………
Ở bên ngoài hai viên cảnh sát vẫn đang bàn luận rôm rả, mà ở trong phòng bệnh của Ngạn Vũ lúc này, không khí lại có chút trầm mặc kỳ lạ…
Chuyện là, Cố Thành vừa mới nói hết sự thật về thân phận của Ngạn Vũ cho cô ấy biết. Và cũng trong suốt một đoạn thời gian khá dài, kể từ trước khi cảnh sát đến, cho đến sau khi cảnh sát rời đi… Ngạn Vũ vẫn chưa mở miệng nói câu nào với Cố Thành. Sự im lặng trầm tư này của Ngạn Vũ làm cho Cố Thành lo lắng đến bồn chồn. Nửa muốn kêu cô, nửa lại không muốn làm phiền cô trong lúc cô đang suy nghĩ. Nhưng cô không nói chuyện với anh cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, nếu không phải vừa nãy có cảnh sát tới thì chắc chắn là cô đã im luôn… anh thật sự là lo lắng muốn chết.
Trong lúc Cố Thành còn đang rầu rĩ hoang mang trong lòng thì Ngạn Vũ lúc này cũng đã suy nghĩ xong. Thú thật thì cô cũng không có ngốc đến mức không nhận ra là Từ gia có quan hệ với cô. Chuyện cô là con cháu của nhà họ Thi, cô đã đoán được từ ngay cái hôm cô bị sốt cao kia. Nhưng còn về chuyện cô là cháu gái của nhà họ Từ… đến giờ cô vẫn cảm thấy hoang mang cực độ trong lòng.
Cô thừa biết việc bác Hai Quách Kỳ và Từ tổng của Từ gia đột nhiên đến thăm cô là có nguyên nhân nào đó, chưa kể đến việc Từ tổng của ngày hôm đó còn xưng cậu với cô… Nhưng nếu nói Từ gia là nhà ngoại của cô, cô vẫn cảm thấy… có quá nhiều sự khủng hoảng. Một nhà họ Thi đã đủ làm cho cô suy nghĩ đến nổ não, bây giờ lại thêm một nhà họ Từ… đúng là khổ não nhân đôi mà!
Ngạn Vũ ngồi ở trên giường, cô lúc này ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Cố Thành, trong sự chờ mong của anh, cô khẽ cất giọng khàn khàn:
– Cố Thành… em muốn đến gặp bác Hai…
Cố Thành kinh ngạc nhìn cô, anh ngập ngừng, hỏi:
– Em muốn gặp… bác Hai?
Ngạn Vũ gật đầu chắc nịch:
– Dạ vâng, em muốn gặp bác Hai, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng… em muốn gặp bác ấy một lần.
Cố Thành không có lý do gì để từ chối, anh liền gật đầu đồng ý với cô. Sau đó nhanh chóng gọi cho Quách Kỳ, sắp xếp cho Ngạn Vũ và ông ấy một cuộc hẹn.
Rất nhanh sau đó, Quách Kỳ bên kia đã đồng ý, ông ấy sắp xếp ngay bây giờ sẽ đến thẳng bệnh viện để gặp Ngạn Vũ, không để cô phải đi đâu xa xôi. Lúc Quách Kỳ đến, Ngạn Vũ còn đang bị Cố Thành ép ăn hết suất cơm, cả hai đều không nghĩ đến việc Quách Kỳ lại đến nhanh như vậy…
Sự xuất hiện nhanh như gió của Quách Kỳ lúc này là điều chứng tỏ cho việc Quách Kỳ còn nôn nóng gặp mặt Ngạn Vũ hơn rất nhiều lần so với việc Ngạn Vũ muốn gặp mặt ông.
Quách Kỳ đến, Ngạn Vũ liền ngưng ăn, cũng không bị Cố Thành ép ăn hết cơm nữa. Cố Thành cũng rất tâm lý, anh để lại phòng trống cho hai bác cháu nói chuyện, còn anh thì tạm thời vắng mặt ra ngoài một chút.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Quách Kỳ và Ngạn Vũ, mặc dù thân phận lúc này đã đổi khác nhưng Ngạn Vũ vẫn cứ thấy hồi hộp mỗi khi tiếp xúc với Quách Kỳ. Mà có vẻ như Quách Kỳ cũng nhận ra là Ngạn Vũ sợ mình, ông khẽ thở dài trong lòng, vẫn là ông mở lời lên tiếng trước:
– Con đã thấy khỏe hơn chưa? Còn khó chịu ở đâu không Vũ?
Ngạn Vũ cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu, chẳng qua là cô cũng không quá chú trọng vào chuyện sức khỏe. Trả lời đại loại cho xong, cô lúc này cũng đã bắt đầu lấy lại sự bình tĩnh, mặt đối mặt với Quách Kỳ, cô hỏi ông ấy.
– Con khỏe ạ, vài hôm nữa là có thể xuất viện về nhà. Hôm nay, con hẹn gặp bác Hai… thật ra là có chuyện quan trọng ạ.
Quách Kỳ là người thẳng thắn không thích vòng vo, nghe cô nói như vậy, ông ấy liền đáp.
– Con có gì cứ nói, bác sẽ lắng nghe.
Ngạn Vũ hít sâu vào một hơi, nói cô không căng thẳng thì là nói dối. Trước là căng thẳng khi phải đối mặt với Quách Kỳ, và sau là càng căng thẳng hơn khi phải chuẩn bị tiếp nhận toàn bộ sự thật về quá khứ đau thương của mẹ con cô. Mọi thứ trong cô bây giờ rất mơ hồ, cô cần một người dẫn đường cho cô đi, mà người hiểu rõ mẹ con cô nhất không phải là ai khác… mà chỉ có thể là bác Hai Quách Kỳ.
Giọng có chút run run, Ngạn Vũ thu hết sự can đảm vào trong cơ thể, cô nhìn Quách Kỳ đang ngồi ở trước mặt, cô nghiêm túc, hỏi:
– Bác Hai… bác có thể nào nói cho con biết… mẹ con vì sao lại chết được không bác? Con muốn biết tất cả sự thật về mẹ con, về chuyện ở nhà họ Thi và cả về chuyện của mẹ con Mạnh Tuấn…
Quách Kỳ nhìn cô, trước kia ông còn thấy cô quá mức bình thường, nhưng sau khi biết cô là con gái của Thu Loan, ông chỉ hận bản thân ông tại sao lại không chịu đối xử với cô tốt hơn. Ông cũng đã định chờ khi nào Cố Thành nói xong mọi thứ với cô thì ông sẽ chính là người giải thích cho cô rõ tường tận mọi chuyện. Chỉ là ông không nghĩ đến việc cô sẽ tìm gặp ông sớm đến như thế này, sớm hơn cả trong dự tính của ông. Cô rất giống với Thu Loan, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì mà ông luôn nghĩ…
Khẽ gật đầu, Quách Kỳ cũng không giấu giếm, ông bắt đầu hồi tưởng lại sự việc, kể không thiếu xót một chi tiết nào.
– Bác sẽ không giấu con, cái gì bác biết bác đều sẽ kể hết cho con nghe, còn nhìn nhận mọi việc thế nào thì sẽ tùy ở con, bác không dám xen vào quyết định của con…
Hai tay Ngạn Vũ siết chặt vào nhau, cô gật gật đầu, đáp khẽ:
– Dạ con hiểu ạ.
Quách Kỳ nhìn cô, mi mắt rũ xuống, ông kể lại:
– Mẹ con tên là Từ Thu Loan, cô ấy là con gái của Từ gia, là thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng như một cô công chúa. Tính cách của mẹ con vô cùng mạnh mẽ và quật cường, hễ là chuyện gì mà mẹ con không thích thì cô ấy chắc chắn sẽ không làm, cũng không dễ gì đồng tình theo. Ở Từ gia, mẹ con thân nhất với cậu con, cậu con là Từ Thu Mỹ, chính là người đàn ông hôm con nhập viện đã đến thăm con chung với bác… con có nhớ không? Ông ấy chính là cậu của con, là cậu ruột của con. Cậu và ông ngoại của con tìm con cũng đã rất lâu rồi… họ thật sự rất nhớ mong con…
Ngạn Vũ cảm thấy có chút gì đó vương vướng ở lồng ngực, cô không nói gì, cũng không đáp gì, chỉ lẳng lặng siết tay chờ đợi Quách Kỳ nói tiếp.
Quách Kỳ cũng không chần chờ lâu, ông lại tiếp tục cất giọng, trầm lặng có, hồi tưởng cũng có:
– Năm đó… Từ gia và Quách gia có hôn ước. Ban đầu định là mẹ con sẽ gả cho bác, nhưng thực ra bác biết rõ là mẹ con không thích bác, chỉ có duy nhất bác có tình cảm với mẹ con mà thôi. Sau một trận chống đối quyết liệt, mẹ con cuối cùng cũng thuyết phục được bác hủy hôn. Thời gian sau, mẹ con tìm cách rời khỏi Từ gia, lang bạc từ bỏ thân phận, trốn ra bên ngoài để sống cuộc đời tự do tự tại của mình. Phần của mẹ con là như vậy, nhưng còn Quách gia và Từ gia bắt buộc vẫn phải có liên hôn. Cũng là trong năm đó, bác cưới dì Hai của con… và chính mẹ con cũng hiểu rõ… dì Hai của con thích bác… nhưng còn mẹ con thì không…
Ngạn Vũ cúi mặt, cô hiểu rồi, hóa là như vậy… Nhưng cô cũng thật sự bất ngờ, không nghĩ được là chuyện của mẹ cô và bác Hai Quách Kỳ lại là loại chuyện tình cảm tay ba trong truyền thuyết…
Bác Hai Quách Kỳ tiếp lời, thái độ của ông lúc này lại có phần uất giận nghiêm nghị:
– Mẹ con rời khỏi Từ gia, từ bỏ thân phận, đi đến tỉnh B, trốn tránh Từ gia và Quách gia, lấy cho mình một cái tên khác… gọi là Bảo Châu. Mẹ con gặp được con trai của nhà họ Thi, là tên Cường. Hai người gặp nhau rồi cưới nhau, mẹ con cứ tưởng là đã gặp được chân tình của cuộc đời thì đến một ngày nọ… tên Cường vào rừng tìm trầm hương bị lạc, cứ tưởng là đã bỏ mạng ở trong rừng rồi. Năm đó Quách gia và Thi gia không thường xuyên qua lại, chuyện tên Cường gặp nạn cũng là lâu sau đó một thời gian, bác và ông nội của Cố Thành mới được biết. Nếu như bác biết mẹ con đến Thi gia sớm hơn, vậy thì đã không xảy ra chuyện đau lòng kia rồi…
Dừng chút, ánh mắt của Quách Kỳ bắt đầu thay đổi, giọng của ông cũng dần trầm lại…
– Mẹ con sống ở nhà họ Thi không được tốt, bọn chúng xem thường mẹ con là trẻ mồ côi, không tôn trọng, không xem mẹ con là con dâu. Tên Cường mất tích, cứ tưởng là chết mất xác rồi, mẹ con đau buồn tìm kiếm ngày đêm. Cũng theo như di nguyện của hắn, mẹ con đến bệnh viện thụ t.i.nh ra con… nhưng éo le thay… bọn nhà họ Thi lại cho rằng con không phải là cốt nhục của nhà bọn chúng. Dùng dằn một thời gian thì con được sinh ra đời, lúc ấy nhà bọn chúng mới tạm chấp nhận con là con cháu của chúng…
– Lúc con được hơn một tuổi thì tên Cường đột nhiên trở về, nhưng hắn ta không phải chỉ về có một mình, mà hắn ta còn dẫn thêm vợ con hiện tại của hắn về theo… chính là thằng Tuấn và mụ Thạch. Thằng Tuấn có vẻ lớn tuổi hơn con, còn đứa con gái kia thì vẫn còn trong bụng mụ Thạch, lúc ấy chưa sinh ra đời. Tên Cường lấy lý do mất trí nhớ, lỡ có tình cảm với mụ Thạch, rồi sau khi lấy lại được trí nhớ, cũng lấy lý do không thể phụ bạc mẹ con bọn nó… vậy nên mới đưa bọn nó về theo…
Nói đến đây, Quách Kỳ đột nhiên siết chặt tay, ông gằn lên từng chữ:
– Khốn kiếp! Hắn chính là ba của con… là hắn ta thề hẹn yêu thương mẹ con… nhưng chính hắn lại muốn một chân đạp hai thuyền, vừa xin mẹ con bỏ qua, cũng thuận tiện đem theo vợ bé về nhà… đúng là thứ ti tiện… thứ hèn hạ không đáng mặt đàn ông!
Quách Kỳ nói đến đây, Ngạn Vũ thật sự không thể chịu đựng được nữa. Cô, cô chỉ là người được nghe kể lại thôi, thế mà khi nghe qua cô còn không thể nào chấp nhận được nổi. Vậy thì mẹ cô năm đó, bà đã phải chịu đựng nhiều như thế nào, chịu đựng đủ cảm xúc tiêu cực kinh khủng ra sao? Thi Mạnh Cường… ông ta và nhà họ Thi thật sự cũng đủ lố bịch, đủ tàn nhẫn mà!
Quách Kỳ vành mắt ửng đỏ lên, ông lại nói, như là cảm thán, cũng như là khổ sở tuyệt vọng.
– Mẹ con… cô ấy là một người phụ nữ bản lĩnh như vậy… nhưng tại sao… bác thật không thể hiểu được lý do vì sao cô ấy lại chấp nhận được loại chuyện đó… vì sao vậy chứ? Sao lại không chịu rời đi? Vì sao vậy?
Ngạn Vũ nghe Quách Kỳ hỏi, cô mới khẽ ngước gương mặt khổ sở của mình lên nhìn ông. Vượt xa sự tưởng tượng của ông, cô khẽ đáp, đáp rất ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến cho ông ấy phải thấy kinh ngạc:
– Bác Hai… bác đừng trách mẹ con… bà ấy dù có mạnh mẽ đến đâu thì vẫn là phụ nữ, lại còn là một người vợ, một người mẹ. Bà ấy cũng có đức tính chịu đựng, là sự chịu đựng mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có. Bà ấy… chắc là sợ cho con không có cha, sợ con thiếu thốn… là lo sợ cho con đó bác. Con chưa có con, nhưng nếu như sau này con có con, con cũng sẽ thương con của con như vậy… sẽ thương nó nhiều giống như vậy…
Ngạn Vũ nói mà không kìm được nước mắt, những giọt nước trong veo rơi lên trên má cô, cõi lòng của cô cũng muốn vụn vỡ theo, càng nghĩ đến thì nước mắt lại càng rơi xuống thật nhiều…
Quách Kỳ nhìn thấy Ngạn Vũ khóc, lại nghe thấy cô nói như vậy… ông đột nhiên sững sốt đến ngẩn người. Mà cũng không phải chỉ có một mình Ngạn Vũ khóc, đến cả người đàn ông rắn rỏi như Quách Kỳ cũng nhoè lệ muốn khóc theo…
Thật sự, có thể sẽ có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu vì sao mà mẹ của cô không chịu rời đi. Nhưng chắc chỉ có ai làm mẹ, ai làm vợ rồi mới hiểu được giá trị của hai chữ “chịu đựng”. Phụ nữ ấy mà, chỉ khi nào triệt để tuyệt vọng thì họ mới chấp nhận rời đi. Còn nếu vẫn còn có thể cố gắng, họ sẽ luôn cố gắng vì con vì chồng, vì tương lai của những đứa trẻ vô tội…
Phải rất lâu sau, khi cả hai đã ổn định lại được cảm xúc, Ngạn Vũ mới lại khẽ hỏi Quách Kỳ:
– Bác Hai… mẹ con… vì sao mà chết?
Quách Kỳ đưa tay vuốt mặt, ông ấy uống cạn ly nước lọc, sau đó mới khàn giọng trả lời.
– Mẹ con c.h.ết là vì tự vẫn, có thể là mẹ con bị trầm cảm, suy nghĩ nhất thời không thông nên mới làm ra chuyện như vậy. Lúc mà mẹ con c.h.ết… cô ấy có gửi thư cho bác, trong thư, cô ấy gửi gắm con cho bác… mong muốn bác có thể nuôi dưỡng con nên người…
Ngạn Vũ nén nhịn kích động, cô nhấn mạnh từng chữ:
– Nhà họ Thi… bọn họ không biết là mẹ con chết? Bọn họ có đi tìm mẹ con không?
Quách Kỳ trả lời theo sự thật:
– Đến giờ vẫn không biết là mẹ con đã chết. Còn về chuyện đi tìm… chỉ có tên Cường âm thầm tìm kiếm một thời gian… sau này cũng không thấy tìm kiếm nữa. Và sau một hai năm gì đó từ lúc mẹ con chết… nhà họ Thi đột nhiên cho xóa sạch hết thông tin về mẹ con con. Chỉ để lại thông tin của mụ Thạch, để mụ ta là vợ chính thức của tên Cường. Cái này là bác không nói thêm vào, đây đều là tất cả sự thật mà bác điều tra được trong suốt từng ấy năm qua. Nếu như không phải nhà họ Thi và nhà họ Quách có ân tình từ đời trước thì bác đã cho xóa sổ nhà họ Thi khỏi giới hào môn từ rất lâu rồi…
Ngạn Vũ cúi đầu, hai tay cô siết chặt vào nhau, đại não của cô hiện tại đang suy nghĩ rất nhiều thứ. Và cô cũng vẫn không thể nào quên được những đoạn ký ức rời rạc kia, những hình ảnh mà mẹ cô bị mụ Thạch mắng chửi thậm tệ. Nếu đổi lại là cô thì cô cũng sẽ trầm cảm đến chết chứ không chỉ riêng gì mẹ cô. Mẹ cô đã phải chịu đựng quá nhiều… và cái chết của bà… có lẽ là sự giải thoát cho những tháng ngày bị giày vò từ thể xác đến tinh thần…
Là người ngoài cuộc, họ không ở vào trường hợp của ta, không biết được ta đã phải trải qua những gì, không hiểu được ý nguyện của ta… vậy thì mãi mãi họ sẽ chẳng thể nào cảm thông được cho quyết định của ta… dù là quyết định đúng hay là quyết định sai lầm. Có thể với họ, cái chết của mẹ Ngạn Vũ là một sự ngu ngốc, nhưng đối riêng với bà ấy… đó có lẽ đã là sự giải thoát tốt đẹp cho tất cả mọi việc rồi. Chỉ thương cho những người thân thuộc của bà ấy, trong đó có Ngạn Vũ, có cả Quách Kỳ và cũng có cả Từ gia…
Những chuyện về sau cái chết của mẹ Ngạn Vũ, Ngạn Vũ đã được biết, vậy nên cô không hỏi tiếp nữa. Lúc này cô chỉ hỏi đến bức di thư của mẹ cô đã để lại cho bác Hai Quách Kỳ, cô muốn biết mong muốn cuối đời của bà ấy là như thế nào…
– Bác… trong di thư mẹ con để lại… bà ấy có tâm nguyện gì vậy ạ?
Tâm trạng lúc này của Quách Kỳ đã khá hơn, ông hít sâu vào một hơi, sau đó mới dịu giọng, đáp lời:
– Mẹ con… bà ấy muốn bác… nhận nuôi dưỡng con… đưa con ra nước ngoài sinh sống. Không cho nhà ngoại con biết về sự hiện diện của con, cũng cắt đứt luôn liên lạc của con với nhà nội. Đồng thời, mẹ con cũng muốn bác… không được trả thù nhà nội con. Mẹ con bà ấy đến khi chết vẫn luôn lo nghĩ cho cha con con như vậy, bà ấy yêu thương tên Cường đến như thế… vậy mà hắn ta lại có mắt như mù… đồ phế vật!
Lại dừng một chút, Quách Kỳ lại tiếp tục nói với Ngạn Vũ, nhưng lần này không có cảm xúc riêng của mình, ông là muốn khuyên nhủ cô.
– Cũng bởi vì di nguyện của mẹ con không muốn con nhận lại hai bên nội ngoại, vậy nên chuyện cậu con muốn đưa con về Từ gia nhận ông ngoại… bác tạm thời vẫn chưa đồng ý… vẫn chờ vào quyết định của con. Nhưng bác vẫn hy vọng… con có thể nhận nhà ngoại… đó là điều tốt nhất cho con… cũng tốt nhất cho Cố Thành. Mà điều quan trọng nhất là cậu con, ông ngoại con… bọn họ không giống với nhà họ Thi của ba con… bọn họ thật lòng vẫn luôn mong mỏi tìm kiếm con… đó hoàn toàn là sự thật mà bác đã nhìn thấy… không gian dối nửa lời với con. Ngạn Vũ, quyết định thế nào là ở con… bác luôn nghe theo sự quyết định của con.
Ngạn Vũ mím chặt môi, cô nhìn bác Hai Quách Kỳ, trong lòng cũng đã đưa ra được quyết định cuối cùng. Có thể là cả đời này, cô sẽ không thể nào tha thứ được cho nhà nội… nhưng còn phía nhà ngoại… cô chắc chắn là nên trở về. Cô muốn mình có thể bù đắp lại lỗi lầm của mẹ cô, cô sẽ thay bà báo hiếu cho ông ngoại của cô.
Lá rụng về cội, nước chảy về nguồn… cô vẫn luôn hy vọng là mình có được một nơi để về, một nơi để khoe khoang với thiên hạ rằng cô không phải là trẻ mồ côi. Cô sẽ nhận lại cậu, nhận lại ông ngoại… trở về bái lạy mộ của mẹ cô. Còn những con người đã không xem cô là cốt nhục của họ, vậy thì họ không xứng đáng để cô nhận cội nguồn, mãi mãi không xứng đáng để cô gọi là nhà!