[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em

Chương 24: Đau khổ




Trên đường đi, Tiêu Chiến vẫn đăm chiêu vào bàn tay đang bị thương của y, hoàn toàn không tập trung được. Mà, Vương Nhất Bác cũng im lặng làm không khí trở nên căng thẳng dị thường.

Cứ tưởng như vậy sẽ duy trì cho đến khi đến trường, nhưng không, Tiêu Chiến đột nhiên hỏi.

" Cậu ăn bánh kem chưa? "

Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, Tiêu Chiến thật sự muốn đem miệng mình tát cmn hai cái. Hận không thể cho bản thân hai bạt tai.

Nhưng có vẻ Vương Nhất Bác cũng không để tâm, y nhẹ nhàng nói.

" Ăn rồi. " Dừng một chút, y nhìn vào đôi mắt Tiêu Chiến.

" Cảm ơn vì món quà. "

Tất nhiên Tiêu Chiến hiểu "quà" ở đây có nghĩa là gì.

Đêm hôm qua, khi bản thân đã thõa mãn được cơn tức giận, y đến tủ lạnh lấy ra chiếc bánh kem mà người nọ đã tặng mình.

Vương Nhất Bác không thích đồ ngọt, vừa hay, vị kem của chiếc bánh này cũng không quá ngọt.

Rất ngon.

Y cứ cắt từng miếng nhỏ, cho đến khi nhìn thấy chiếc hộp nhung màu đỏ ở trong bánh.

Vương Nhất Bác lấy ra, bên trong hộp là một sợi dây chuyền bằng bạc thô.

Mặt sợi dây chuyền là một hình lưỡi lam trong thật cá tính.

Y bật cười, trên mặt sợi dây còn khắc một chữ Vương.

Cứ ngỡ là hết rồi, xoay sở một hồi lại thấy thêm một tờ giấy nhỏ, bên trong là nét bút của Tiêu Chiến.

" A hèm! Là Tiêu Chiến ca ca của cậu đây. Trước tiên thì xin lỗi vì không thể tặng cho cậu cho sợi dây chuyền cao cấp hơn, nhưng sợi dây chuyền này bằng cả tháng lương làm của tôi đấy T-T.

Còn chuyện thứ 2 thì chắc cậu thắc mắc vì sao tôi tặng cậu mặt dây chuyền hình lưỡi lam đúng không? Chắc chắn là không biết rồi haha! Lưỡi lam là một đồ vật nhìn vào thì thật nhỏ bé nhưng lại rất sắc bén, chỉ cần bất cẩn một chút thôi có thể khiến mình chảy máu. Nhưng ngược lại, nếu ta biết sử dụng đúng cách thì nó sẽ phát huy những cái tốt ra.

Vừa nhìn vào tôi đã nghĩ ngay đến cậu, giống như tôi vậy, nhìn vào cậu có vẻ khó gần nhưng thực chất là khi tiếp xúc rồi mới biết cậu cũng...tốt tính? Haha, chắc vậy đó.

Thôi hết lời nói rồi.

Tóm lại, sinh nhật vui vẻ <333 "

Lời nói này xem ra là viết trước lúc y tỏ tình với hắn, thế nên mới có mấy dòng chữ vô tư như vậy...

Quay về với thực tại, sợi dây chuyền đã được Vương Nhất Bác đeo ở cổ nhưng lại giấu ở trong áo.

Tuy có chút biến thái nhưng như vậy khiến y có cảm giác Tiêu Chiến vẫn luôn ở bên mình.

Lúc này, cánh tay phải của Vương Nhất Bác đột nhiên bị ôm lấy.

Cả hai đều sững sờ khi thấy Lộ Khiết.

" Sao lại không đợi em chứ? "

Lộ Khiết hờn dỗi nhìn Vương Nhất Bác, ra giọng quở trách. Lúc này, Tiêu Chiến chỉ nhìn thấy cánh tay bị thương kia được Lộ Khiết ôm chặt trong tay.

Vì không muốn để lộ ra điểm thân thiết thất thường của y và hắn, Tiêu Chiến vờ hỏi.

" Cậu là? "

Nghe vậy, Lộ Khiết mỉm cười, cô siết chặt Nhất Bác trong tay như khẳng định mà nói.

" Tôi là vị hôn thê của Nhất Bác. "

Vị hôn thê.

Ba chữ này như đánh vào đầu hắn một cái thật mạnh, Tiêu Chiến không dám nhìn Vương Nhất Bác, nhưng, sự im lặng của y khiến Tiêu Chiến chết lặng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, mỉm cười nói:" Thì ra là vậy, hai người rất xứng đôi. "

Nụ cười cay đắng kia làm tim y đau đến nghẹn ngào, nhìn đến gương mặt thỏa mãn của Lộ Khiết, Vương Nhất Bác càng căm hận chính mình.

Tiêu Chiến quay lưng, chợt nghe câu hỏi của Lộ Khiết, hai chân không tự chủ mà đứng lại.

" Cậu sẽ chúc phúc cho chúng tôi chứ? "

Chúc phúc sao?

Hắn không quay đầu lại, chỉ Ừ một tiếng rồi rời đi.

Tiêu Chiến không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, hắn không muốn bản thân sẽ không kiềm được mà yếu lòng trước mặt y.

Lộ Khiết đắc ý vì đã đạt được mục đích, vui vẻ chưa được bao lâu thì cô cảm thấy cổ họng bị siết chặt, hoảng hốt đưa mắt nhìn người đang dùng sức mà bóp cổ mình kia. Cô sững sờ.

Bên tai truyền đến lời nói đầy căm hận của y.

" Giao ước của chúng ta tôi không quên, nhưng mong cô nên nhớ một điều rằng, nếu dám làm tổn thương cậu ấy thì tôi chắc chắn sẽ khiến cô biết thế nào là địa ngục. "

Nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu mang đầy máu tươi kia, Lộ Khiết chợt thấy lạnh người.

Đây là người anh dịu dàng của cô hay sao?

Vương Nhất Bác đã từng làm thế này với Tiêu Chiến, đến bây giờ y vẫn ân hận biết bao.

Vội vã đuổi theo thân ảnh sớm khuất dần kia, y chỉ sớm muốn đem Tiêu Chiến giam vào lòng ngực, vĩnh viễn giam cầm hắn ở bên mình.

Nhưng phải làm sao đây, chính y cũng không biết rốt cuộc người Vương Nhất Bác y thương có thương mình không. Rốt cuộc y phải làm sao mới phải đây?