[Bác Chiến] Tôi Không Thể Sống Thiếu Em

Chương 25: Giải thoát cho nhau có được không?




" Tiêu Chiến, anh đứng lại cho tôi. "

Nghe tiếng quát lớn từ phía sau, Tiêu Chiến giật mình, hắn quay đầu, chưa kịp nhận dạng là ai thì tay đã bị nắm lấy mà lôi đi.

" Vương Nhất Bác, cậu làm gì, buông tôi. "

Mặc kệ hắn có ra sức phản kháng thế nào, mặc kệ ánh mắt mọi người trong trường mình bọn họ có ra sao, Vương Nhất Bác vẫn lạnh mặt mà kéo hắn lên sân thượng của trường.

Đem cửa khóa lại.

" Cậu làm gì- "

Lời nói chưa kịp thoát ra, Tiêu Chiến cảm nhận hơi nóng phả ra bên môi.

Vương Nhất Bác đang hôn hắn?

Đầu Tiêu Chiến trống rỗng, hắn ra sức giãy giụa.

Không.

Làm ơn! Đừng tiếp tục mối quan hệ sai lầm này có được không....

Tiêu Chiến đau lòng nhắm mắt, tay hắn bị Vương Nhất bác dễ dàng chế trụ trên đỉnh đầu.

Nụ hôn này mang đầy tội lỗi và mất mác, nó không có tư vị yêu thương, cả hai đều hưởng thụ, nhưng trong thâm tâm lại mang đầy chất vấn và đau thương.

Tiêu Chiến cắn chặt môi, Vương Nhất Bác tức giận niết cằm hắn, cơn đau truyền đến, Tiêu Chiến a một tiếng, sau đó liền cảm nhận lưỡi y trườn vào miệng mình.

Dịch vị quấn quýt, hắn không thể không thừa nhận, nụ hôn này hắn có bao nhiêu yêu thích...nhưng hắn lại không thấy vui vẻ gì khi cảm thấy mình như kẻ thứ 3 xen vào cuộc sống bình thường của Lộ Khiết và y.

Sau một hồi giằng co không có kết quả, nhận thấy Vương Nhất Bác không có ý định dừng lại, hắn vốn muốn bỏ cuộc thì cảm nhận một dòng nước nóng hổi chạm vào má mình.

Kinh hãi mở mắt, Tiêu Chiến hoàn toàn ngây dại.

Vương Nhất Bác đang khóc.

Y đang khóc, một người có bao nhiêu tự cao như y lại ở trước mặt hắn mà rơi lệ.

Luyến tiếc rời đôi môi ngọt ngào của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm nhận cơ thể y đang run lên. Nhìn thật đáng thương.

Vương Nhất Bác suy sụp vùi đầu vào hõm cổ người thương, nước mắt vẫn chưa hề ngừng chảy.

" Tại sao? "

Tiêu Chiến ngưng động, hắn một động tác cũng chưa từng dám động.

" Tại sao anh có thể dễ dàng chúc phúc em với người khác như vậy... "

Những lời muốn nói đều nghẹn ứa ở cổ họng. Tại sao ư? Trên đời làm gì có nhiều câu trả lời cho câu hỏi tại sao chứ...

Tiêu Chiến ôm người nọ vào lòng ngực.

" Nhất Bác, giải thoát cho nhau có được không? "

Lời nói hắn rất nhẹ, là nhẹ đến mức có thể nghe được sự run rẩy trong ấy.

Trái tim y lạnh lẽo vô cừng, đến cuối cùng, người nọ vẫn từ chối y.

" Giải thoát? Tốt, thì ra anh muốn rời khỏi em như vậy..."

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, y cười, một nụ cười đau khổ.

" Đã vậy. " Vương Nhất Bác đem cà vạt trên cổ tháo xuống, không nói một lời liền đem tay Tiêu Chiến trói lại ở phía sau, thao tác quá nhanh, chính Tiêu Chiến cũng không trở tay kịp.

" Đã vậy, em nhất định phải hủy hoại anh. "

Không! Đừng.

Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn Vương Nhất Bác đem quần mình cởi xuống, hắn kinh hãi phản kháng.

" Không Nhất Bác, cậu đừng như vậy. "

Không để vào tai những lời của hắn, y cúi đầu một lần nữa ngăn chặn môi hắn.

Nụ hôn này không còn dịu dàng như lúc nãy, mà là mạnh mẽ chiếm đoạt, bá vương trừng phạt.

Tay y sờ soạng khắp cơ thể của Tiêu Chiến, tinh tế vuốt ve như muốn ghi nhớ từng đường cong trên cơ thể người nọ.

Nụ hôn y dọc xuống cần cổ, tinh tế hôn rồi day cắn, để lại hôn ngân tinh xảo trên chiếc cổ trắng ngần. Xoa nắn dục vọng đã sớm bị khơi mào mà đứng dậy của Tiêu Chiến, y chơi đùa vuốt ve như chạm vào một đồ vật trân quý nhất trên đời.

Nhưng, y một chút cũng chưa từng vui vẻ, trái tim đau đến quặn thắt.

Không.

Vương Nhất Bác chưa từng muốn làm tổn thương Tiêu Chiến.

Nhìn Tiêu Chiến đau khổ dùng tay che mặt lại, nước mắt y một lần nữa không kiềm được mà tuôn rơi.

Y đứng dậy, cười khổ.

" Được! Em sẽ giải thoát cho anh, từ nay, chúng ta sẽ trở về như xưa, là hai người xa lạ. "

Nghe những lời này, Tiêu Chiến biết mình đã đạt được mục đích, nhưng tại sao trái tim lại đau đến như vậy.

Cạch.

Vương Nhất Bác rời đi.

Tiếng cửa đóng lại, Tiêu Chiến biết, kết thúc rồi.

Ba tháng sau.

" Tiêu Chiến, bài tập này cậu giải giúp tôi được không? "

Lý Tiêu dao gần đây rất thích bám lấy Tiêu Chiến, dường như một khắc đều không rời, ở lớp ai cũng trêu ghẹo bọn họ là Tiên Đồng Ngọc Nữ.

Nghe vậy, Tiêu Chiến cũng không để tâm, ngược lại Lý Tiêu Dao lại cực kì ngượng ngùng.

Hắn không giải thích, cô cũng im lặng.

Thế nên tin đồn ngày một lan ra.

Mới đó đã gần hết học kì 1, và tất nhiên, đám cưới của Vương Nhất Bác cùng Lộ Khiết sẽ diễn ra vào 2 tháng nữa.

Như lời đã nói ở ba tháng trước.

Ngày hôm sau khi đã xảy ra những chuyện ở trên sân thượng, Tiêu Chiến lại gặp Vương Nhất Bác ở căn tin, nhưng điều mà không ai ngờ rằng, y trực tiếp lướt qua hắn như hai người xa lạ.

Trên diễn đàn lại bắt đầu bàn tán, nhưng tất cả đều bị cảnh cáo vì có sự nhúng tay của Lộ Khiết.

Cho đến hiện tại, chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại, Tiêu Chiến cũng đã sớm quen với sự đụng mặt ngoài ý muốn này.

Tiêu Chiến bây giờ rất ít nói, là hình mẫu cool ngầu mà mấy nữ sinh ở trường luôn mơ ước thế nên lượng fan nữ yêu thích Tiêu Chiến ngày một tăng.

Chỉ là gần đây lời đồn Lý Tiêu Dao cùng Tiêu Chiến quen nhau không khỏi có ít nữ sinh thất vọng tràn trề.

Hôm nay được nghỉ phép, Lý Tiêu Dao rất ngại ngùng mà ngỏ ý muốn đi mua sắm với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gần như không thể từ chối vì Lý Tiêu Dao rất có thành ý, hắn đành miễn cường mà gật đầu.

Hôm nay Tiêu Chiến diện đồ rất đơn giản, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, là kiểu mà khiến bao trái tim thiếu nữ phải điêu đứng, gần đây tóc hắn lại dài hơn nên được hắn vuốt ra sau hai mang tai, như vậy càng làm tăng thêm tính lãng tử phong lưu vốn có của hắn.

Lý Tiêu Dao hôm nay diện một chiếc đầm trễ vai trắng trong rất thiếu nữ, chiếc nón úp nồi càng làm cô thêm nữ tính và sành điệu.

Hai người sóng vai khiến rất nhiều người ngoảnh đầu nhìn lại.

Đi đến một cửa hàng đồ vest nam, Lý Tiêu Dao hơi dừng chân, cô ngập ngừng.

" Vào đây được không? "

Tiêu Chiến hơi nhíu mày.

" Đây đâu phải đồ cho nữ? "

Lý Tiêu Dao đỏ mặt:" Tớ muốn tặng cậu một món quà, dù sao cũng gần đến sinh nhật cậu còn gì. Cậu hứa sẽ chiều tớ mà.... "

Tiêu Chiến nghe xong thì thở dài, dù sao cũng đã hứa nên hắn cùng cô bước vào đây.

Chỉ là ai biết rằng, hắn có bao nhiêu ân hận vì quyết định ngu ngốc của mình cơ chứ.