Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 53: Mượn Rượu Giải Sầu Mà Sầu Không Đi




- Kiều tử, nói tớ nghe có phải cậu đã sảy ra chuyện gì hay không?

Ngữ Khê lo lắng hỏi tôi, sảy ra chuyện gì hả? Ngày hôm nay sảy ra rất nhiều chuyện với tôi... hơn nữa bây giờ chắc chú và người ấy đang tâm sự hoặc có thể làm chuyện gì đó hơn vậy nữa cũng nên...chỉ nghĩ đến đây thôi cũng khiến người ta phát điên lên

- Không có gì, Khê Khê hôm nay tâm trạng tớ rất không tốt. Cậu hôm nay phải cùng tớ uống cho tới bến có biết không hả?

Tôi cầm lý rượu lên lắc lắc trước mặt cười khổ nói, thấy tôi như vậy Ngữ Khê chỉ biết thở dài gật đầu theo tôi nhưng từ đầu tới cuối cậu ấy uống rất ít, phần lớn là chuyên tâm nghe tôi lải nhải rồi luyên thuyên những chuyện tầm phào

- Được rồi tiểu Kiều tử, cậu đừng uống nữa. Cậu mà uống nữa thì sẽ thành con sâu rượu mất, à không, cậu mà còn uống nữa mình sẽ bỏ mặc cậu ở đây một mình luôn đó
Loading...


Ngữ Khê vừa nói vừa dành lấy cốc rượu trong tay tôi, khẩu ngữ mang theo 7 phần tức giận.... loại rượu này càng uống càng đắng... càng uống càng cay... giống như đoạn tình cảm của tôi dành cho chú vậy, biết là cay đắng nhưng vẫn muốn đi

- Khê Khê, cậu nói xem có phải tớ rất không tốt hay không? Có phải tớ rất kiêu căng hay không? Có phải mọi người đều ghét tớ hay không?

Tôi nhìn Ngữ Khê bằng đôi mắt đáng thương, tự cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, tiểu thư nhà giàu thì sao chứ? Xinh đẹp thì sao chứ? Có đổi lại được tình cảm của người mình thích hay không? Không thể...đều không thể làm chú yêu tôi

- Kiều tử, cậu đang ăn nói bậy bạ cái gì vậy kia chứ? Cậu là người tốt, cậu không có kiêu căng ngạo mạn chẳng qua cậu chỉ hơi chảnh xíu thôi, tớ nói thật đó chỉ là chảnh chút xíu mà thôi hơn nữa không có ai ghét cậu hết, cậu xem mọi người trong trường không phải đều rất quý cậu hay sao? Được rồi, đừng buồn nữa

Ngữ Khê vừa nói vừa vỗ vai tôi, con người này đến dỗ dành cũng không biết ngay cả an ủi một chút cũng không có, chảnh mà không phải kiêu căng à? Ta nói cái từ chảnh còn khó nghe hơn cả kiêu căng... hơn nữa ở trường đâu phải ai cũng quý, tôi thấy phần lớn nữ sinh nhìn thấy tôi là muốn bóp chết tôi thì đúng hơn ấy.

Rengggg.....renggggg..renggggg

Điện thoại lại đổ chuông, thấy tôi không động tĩnh gì Ngữ Khê bực mình nói

- Tớ nói này Kiều tử, điện thoại của cậu vang tùe nãy tới giờ cũng hơn chục lần rồi đó. Rốt cục là ai mà khiến cậu không thèm bận tâm như vậy? Có phải.... là người đang khiến cậu phiền lòng hay không?

Ngữ Khê dùng giọng điệu mờ ám cười khì khì nhìn tôi nói

- Cái gì chứ? Không quan trọng, là ai cũng không quan trọng. Cứ để mặc nó đi, gọi chán thì khác im thôi

Tôi ngà ngà say nói, liếc nhìn điện thoại đổ chuông trên màn hình hiện lên tên của chú... hừ, tôi cười tự giễu bản thân mình. Sao chú lại gọi cho tôi cơ chứ? Chẳng phải chú đang bên cạnh người mà chú ming nhớ rồi hay sao? Còn gọi cho tôi làm cái gì kia chứ, từ nãy tới giờ uống cũng khá nhiều hơn nữa cũng chợt nhớ ra tiểu lượng của mình không tốt càng đáng nói hơn tôi bị đau dạ dày, khi uống rượu vào sẽ rất nhanh phát bệnh. Như này chẳng phải tự hành hạ bản thân hay sao... nhưng hôm nay tôi thực sự rất muốn uống rượu

Thấy nói rồi im lặng Ngữ Khê cũng không nói gì chỉ im lặng nhìn tôi rồi chuyển mắt sang chiếc điện thoại vẫn đang kiên trì rung

- Kiều tử, cậu thực sự không muốn nghe thật sao?

Ngữ Khê nhìn tôi hỏi

- Không nghe

Tôi kiên quyết nói rồi gục xuống bàn ngủ, thức sự đang rất say rồi, cái tửu lượng này... phải cải thiện hơn chút mới được

Trong lúc đang ngủ tôi cảm thấy như có ai đang gọi tôi với giọng điệu lo lắng, tôi mơ hồ mờ mắt ra nhìn... chắc tôi đang say nên mới thấy người trước mặt mình là chú