Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 54: Giấc Mơ Chân Thực




Nhưng mà sao giấc mơ này lại chân thực đến thế?

- Cô ấy làm sao mà lại thành như thế này?

Tiếng của chú văng vẳng bên tai

- Tôi cũng không biết, đột nhiên Kiều tử gọi tôi ra đây nói là tâm trạng không tốt, sau đó thì cứ uống cứ uống cản thế nào cũng không được. Còn nói cáci gì mà có phải ai cũng ghét cậu ấy hay không sau đó thì huyên thuyên một hồi

Tiếng của Ngữ Khê nói

- Cô ấy có nhắc gì đến tôi không?
Loading...

Chú lại hỏi

- Không nhắc nhưng tâm trạng thực sự không tốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy Kiều tử bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy. Tôi không biết nơi mà Kiều tử ở hỏi cậu ấy cũng chẳng chịu nói, vì anh gọi đến nhiều lần nên tôi mới bắt máy. Cũng may là anh và Kiều tử ở chung khu nhà, như vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi

Ngữ Khê thở dài nói

- Cảm ơn cô đã chăm sóc cho cô ấy, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy về

Chú nói rồi chuẩn bị bế tôi lên thì dừng lại hỏi

- Muộn như vậy rồi cô có thể tự về được không?

Chú hỏi Ngữ Khê

- Được được, không thành vấn đề. Anh cứ đưa Kiều tử về trước không cần quan tâm tới tôi. Hơn nữa giúp tôi chăm sóc Kiều tử nhé. Bye bye!

Ngữ Khê nói rồi chạy đi, chú cũng thở dài xoa đầu tôi bế lên... giấc mơ này cũng quá chân thực rồi đó

- Nhóc con, tỉnh dậy đi. Tôi đưa em về nhà

Tiếng chú lại thì thầm bên tai... tôi từ từ mở mắt, thì ra không phải là mơ... từ nãy tới giờ đều không phải là mơ. Chú xuất hiện ở đây thật nhưng lúc này tôi lại không muốn thấy chú

- Chú ở đây làm cái gì?

Tôi gằn giọng hỏi, chắc chắn giọng điệu lúc say rượu của tôi nghe rất kinh khủng

- Tới đưa em về nhà. Nhóc con hư đốn không chịu ở yên trên xe lại tự ý chạy ra ngoài, khiến tôi lo lắng. Đáng bị phạt

Chú cười gian mãnh nói, tự ý chạy ra khỏi xe ư? Hahaha chỉ là một câu nói bình thường mà lại là nhát dao đâm vào tim tôi thêm một lần nữa

- Tôi không khiến chú tới đón tôi. Tôi nói cho chú biết, đừng có giở trò thương hại người khác ra đây. Dương Kiều Linh tôi không cần sự thương hại này của chú cũng không dám nhận nó

Tôi tức giận nói, vừa nói vừa dùng tay đẩy đẩy cửa. Cở thể nặng nhọc nhưng không còn sức mở cửa. Nghe tôi nói vậy chú sửng sốt nói

- Gì mà thương hại với cả không thương hại cơ chứ? Nhóc đang nói linh tinh cái gì vậy? Nhóc say rồi ngoan ngoãn ngồi yên tôi đưa em về

Chú nói rồi cúi người định cài dây an toàn cho tôi, cảm giác này khiến tim tôi đau buốt tự hỏi liệu chú đã từng làm thế này với cô gái nào hay chưa?

- Tôi không muốn, tôi có chân đi thì có chân về. Ai khiến chú tới kia chứ? Ai mượn chú đưa tôi về?

Tôi tức giận nói, nghe tôi nói vậy chú cũng tức giận vặn lại

- Tôi còn chưa tính sổ với em chuyện em tự ý bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng. Rốt cục thì em đang bị làm sao vậy hả? Em có biết khi tôi quay lại không thấy em đã lo lắng thế nào không? Em có biết khi tôi về mà không thấy em chỉ thấy bộ đồ ngoài cửa tôi đã lo lắng thế nào không? Em có biết tôi gọi rất nhiều cuộc gọi mà em không bắt máy tôi đã lo lắng như thế nào không? Lo lắng việc em mới sang đây chưa biết đường sẽ bị lạc hay sảy ra chuyện gì đó tôi đã lo lắng phát điên lên em có biết không hả? Rốt cục thì em muốn tôi phải làm như thế nào đây? Như thế nào em mới vừa lòng kia chứ?